Chương 6

Lúc Tiết Phong đi ra ngoài không đóng chặt cửa phòng bệnh, hiện tại bị gió thổi qua, chậm rãi, mở ra một khe hở lớn. Người đi ngang qua chỉ cần liếc mắt một chút là có thể nhìn thấy thanh niên nằm trên giường bệnh vẻ mặt cô đơn.

Y tá đi ngang qua phòng bệnh lặng lẽ nhìn vào trong đều cảm thấy trái tim bị thứ gì đó nhéo mạnh, đau lòng vô cùng, nghĩ đến một người suy yếu như vậy, bên cạnh sao lại không có người thân chiếu cố.

Ánh mặt trời chậm rãi di động, đầu giường có thêm mấy trái cây.

Cảm thấy Tiết Phong đã đi xa, Mạc - vẻ mặt cô đơn - Hứa Chi ngón tay nhẹ nhàng động đậy, chậm rãi chống người ngồi dậy, vịn mép giường vừa hít thở vừa chậm chạp xuống giường.

Hắn làm bộ muốn xuống giường đi tìm nước uống trên tủ bên cạnh cửa, trên thực tế là lặng lẽ vươn chân phải ra ——

"A…"

Cửa bị dép lê đẩy một cái, chậm rãi chuyển động, rốt cục đã thành công khép lại dưới ánh mắt háo hức nhìn chăm chú của Mạc Hứa Chi.

Được rồi.

Mạc Hứa Chi buông ly nước dùng để làm bộ xuống, cầm lấy điện thoại di động đặt trên bàn, lại chậm rãi trở lại giường nằm.

Mở WeChat nhìn lướt qua, hắn phát hiện có hơn mười tin nhắn chưa đọc.

Có tin nhắn đại diện gửi, cũng có một số tin nhắn hắn cũng không nhớ rõ là của ai gửi, trong đó còn xen lẫn một hai tin nhắn tỏ tình.

Mạc Hứa Chi nở nụ cười, con ngươi màu sáng phản chiếu ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại, không hề dao động.

Hắn cũng không phải cười nhạo những người này, chỉ là cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Hắn đã thành như vậy, cư nhiên còn có người dám thích hắn.

Rất tốt.

Mạc Hứa Chi nghĩ như vậy, ngón tay mảnh khảnh thon dài trượt vài cái trên màn hình điện thoại di động, động tác kéo vào danh sách đen cực kỳ lưu loát.

Loại thời điểm này nên tỏ thái độ kiên quyết cứng rắn một chút, không thể để lại cho đối phương bất kỳ hy vọng nào.

Bọn họ dám thích hắn, vậy hắn càng không nên trì hoãn bọn họ.

Người trẻ tuổi tiền đồ sáng sủa, dính trên người hắn thì quá đáng tiếc.

Mạc Hứa Chi lui về giao diện tin nhắn, lại kéo một chút, phát hiện không có tin nhắn gì quan trọng, vừa lúc hắn không có hứng thú, dứt khoát thoát ra, sau đó mở ra phần mềm màu xanh lá cây.

Phần mềm màu xanh lá cây là tên gọi khác của Thành phố văn học Tấn Giang.

Thành phố văn học Tấn Giang có đa thể loại, hầu như đề tài nào cũng có tác phẩm văn học liên quan. Mạc Hứa Chi lúc ấy đi dạo một vòng, cảm thấy nơi này hẳn là rất thích hợp với mình.

Thích hợp cho hắn viết một câu chuyện nhỏ thả vào trong biển sách rộng lớn.

Vì vậy, hắn đã trở thành một tác giả ở đây.

Hóa ra quyết định này là chính xác. Khu vực bình luận bên dưới tác phẩm đã trở thành một nguồn hạnh phúc cho hắn.

Mạc Hứa Chi chọn mấy bình luận thú vị đáng yêu trả lời vài câu, không khỏi nhướng mày, tâm tình tốt hơn không ít, buông điện thoại xuống nằm trên giường nghỉ ngơi.

Lúc này vừa vặn có y tá gõ cửa, nói muốn vào thay thuốc cho hắn.

Nhét điện thoại di động dưới gối, giọng khàn khàn bảo y tá vào.

Y tá rất có trình độ chuyên môn, không nói nhiều, động tác cũng sắc bén, quá trình đổi thuốc thuận lợi hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Mạc Hứa Chi.

"...... Sau đó, mỗi hai giờ tôi sẽ đến để thay thuốc cho ngài một lần, hy vọng ngài trong thời gian này không làm một số chuyện ảnh hưởng đến vết thương."

Y tá thay thuốc cho Mạc Hứa Chi xong, vừa dặn dò vừa nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh.

"Vâng."

Mạc Hứa Chi tựa vào gối đầu, trên trán còn mang theo chút mồ hôi trong suốt, hữu khí vô lực đáp lại một tiếng.

Y tá động tác lưu loát nhưng mà lúc thay thuốc vẫn sẽ đau đớn bất kham.

"Cái kia..."

Mạc Hứa Chi vừa định há miệng nói chuyện, miệng vết thương lại đột nhiên nhói đau, hắn theo phản xạ cắn môi dưới.

Nhìn thấy cánh môi ửng hồng của người nằm trên giường, đáy mắt y tá chợt lóe lên, dừng xe đẩy, lập tức xoay người chạy về phía bên giường Mạc Hứa Chi.

"Làm sao vậy, vết thương đau sao, hay là bởi vì cái gì khác? Ngài chịu đựng trước một chút, tôi ngay lập tức kiểm tra vết thương cho ngài."

"Không phải, không sao đâu." Mạc Hứa Chi ngăn tay y tá đang chuẩn bị tháo băng, "Là tôi thở không cẩn thận, cắn phải đầu lưỡi."

Y tá vẫn muốn kiểm tra vết thương.

Mạc Hứa Chi lại cự tuyệt.

"Ngài nếu cảm thấy không thoải mái liền ấn chuông đỏ bên giường, tôi sẽ lập tức chạy tới."

Cuối cùng y tá vẫn không thể vượt qua sự cự tuyệt của Mạc Hứa Chi, dặn dò một câu sau đó thu thập đồ đạc, do dự rời đi.

Mạc Hứa Chi xoa một cái lên mái tóc hơi lộn xộn, rốt cục nhớ tới lúc trước mình muốn hỏi y tá vấn đề gì. Hắn vươn tay, lại gọi y tá lại:

"Người vào viện cùng tôi thế nào rồi, hiện tại đã tỉnh chưa?"

Y tá: "Hắn vẫn còn yếu, nhưng không có gì đáng ngại. Thời điểm hắn tỉnh lại muốn gặp ngài đầu tiên, kết quả nghe nói ngài còn ngủ, không đến, vừa rồi tôi nghe y tá khác nói hắn đang ngủ."

Người không có vấn đề gì thì tốt rồi.

"Cám ơn." Mạc Hứa Chi cười nói cảm ơn, lông mi nhẹ nhàng rung động, nốt ruồi nhỏ giấu dưới mi như ẩn như hiện.

"Không, không cần cảm ơn!"

Y tá ôm ngực rời đi.