Chương 20

Mạc Hứa Chi trở về phòng gõ chữ một hồi, cảm thấy mắt có chút khô khốc, ngủ thϊếp đi.

Khi thức dậy đã là sáng ngày hôm sau.

Mạc Hứa Chi lấy điện thoại ra xem giờ, vừa định tắt máy thì một tin nhắn hiện lên kèm theo lời nhắc chuyển khoản.

[Chủ nợ số 2: Từ 9 đến 12 giờ, tôi sẽ đến trước cửa phòng của cậu]

Chủ nợ số 2 là ghi chú hắn thêm cho Lạc Văn Vân.

Mạc Hứa Chi ngồi dậy, nhìn vào điện thoại của mình một lần nữa.

8:54, vẫn còn chút thời gian.

Mạc Hứa Chi nhanh chóng đi vào toilet rửa mặt, vừa cởi khóa áo bệnh nhân, vừa nhìn liếc nhìn tủ quần áo.

May mắn thay, trước đó hắn đã mang theo một số quần áo tới.

Ngón tay Mạc Hứa Chi đã chạm vào áo phông, lại dừng lại một chút, sau đó hắn đột nhiên đổi ý, lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng, sau đó mặc thêm một chiếc áo len màu hoa mai ở bên ngoài.

Hắn ngẫu nhiên nắm lấy hai nắm tóc, mỉm cười trước gương, thay vì buồn ngủ như vừa tỉnh dậy, nụ cười của hắn lại ngượng ngùng, toát ra vẻ ngây thơ không hiểu chuyện đời.

Nụ cười chỉ kéo dài trong chốc lát, nhưng Mạc Hứa Chi lập tức dừng lại, một tay cầm điện thoại bỏ vào túi quần, một tay xoay tay nắm cửa.

Lạc Văn Vân đang ngồi trên ghế sô pha đối diện với cửa, nghe thấy tiếng động, hắn chỉ thoáng nhìn thấy một bóng người, còn chưa kịp nói chuyện thì cánh cửa lại " rầm" một tiếng đóng lại.

Lạc Văn Vân: "..."

Mạc Hứa Chi tựa lưng vào cửa, theo thói quen móc túi quần ra, không tìm thấy gì cả, chỉ có chiếc điện thoại di động vừa bỏ vào vẫn còn trong túi.

8:59.

Còn một phút nữa, không cần vội.

Người làm công có tinh thần làm việc thì giờ làm việc của hắn sẽ không bao giờ dài hơn.

9 giờ đúng.

Cửa phòng bệnh lại vang lên một tiếng động, Lạc Văn Vân ngẩng đầu, liền bắt gặp một khuôn mặt tươi cười đột nhiên hiện ra từ khe cửa.

Chàng trai có đôi môi đỏ, hàm răng trắng, mái tóc mềm mại bị nắng làm nhòe.

Trên mặt đối phương có vẻ ngượng ngùng, nụ cười cũng không hề phô trương.

Tinh thần trẻ trung tràn đầy sức sống.

Lạc Văn Vân sửng sốt trong chốc lát, lông mày khẽ động, sau đó ngón tay run rẩy, trở lại bộ dáng trước đây, thậm chí trầm xuống một chút.

Mạc Hứa Chi hoàn toàn không quan tâm người đàn ông này sắc mặt âm trầm như thế nào, chủ động tới gần, cúi người nắm tay áo hắn: "Lạc tiên sinh, đã đến lúc phải đi rồi."

Lạc Văn Vân ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn vào lông mày của Mạc Hứa Chi, tập trung vào con ngươi sáng của hắn, cố gắng phân biệt cảm xúc thực sự trong mắt hắn.

Khác với những gì phóng viên đồn thổi, kỹ năng diễn xuất của Mạc Hứa Chi không hề tệ, ngược lại kỹ năng diễn xuất của hắn đã đạt đến đỉnh cao.

Hắn đã đạt được thỏa thuận từ lâu với Mạc Hứa Chi, hắn sẽ trả tiền và Mạc Hứa Chi sẽ đóng vai Thẩm Nhạc trong một khoảng thời gian nhất định tùy theo số tiền.

Mạc Hứa Chi đóng vai Thẩm Nhạc dựa vào hiểu của Lạc Văn Vân về Thẩm Nhạc.

Cũng giống như bây giờ, mọi cử động hắn thực hiện sau khi mở cửa, mọi biểu cảm tinh tế, thậm chí cả sở thích ăn mặc của hắn đều dựa trên gu thẩm mỹ của Thẩm Nhạc.

Mạc Hứa Chi đã hoàn hảo biến thành Thẩm Nhạc chỉ bằng vài từ mô tả.

Hắn mỉm cười, hỏi Lạc Văn Vân: "Hôm nay anh đi đâu?"

Lạc Văn Vân giơ tay sờ lên má hắn, giọng nói vẫn trong trẻo lạnh lùng:

"Đi đến công viên giải trí."

Giống như là không cảm thấy mình dùng loại vẻ mặt này nói ra "Đi đến công viên giải trí" có chỗ kỳ quái gì.

Một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trên mặt, lỗ tai của Mạc Hứa Chi đỏ bừng, không nhúc nhích, cười nói:

"Được."

Lạc Văn Vân nhéo nhéo phần thịt mềm dưới tay mình.

Hắn phải công nhận Mạc Hứa Chi rất có kỹ năng diễn xuất và cũng rất có đạo đức nghề nghiệp.

Tốt đến mức có lúc hắn không thể phân biệt được đó là diễn hay Mạc Hứa Chi thực sự có tình cảm gì với hắn hay không.

Chàng trai trẻ trước mặt hình như cảm thấy đau đớn, vỗ nhẹ vào tay hắn.

Lạc Văn Vân mỉm cười, trong lòng cảm thấy vui vẻ hơn một chút.

"Cạch cạch"

Tiếng nắm cửa từ bên cạnh truyền đến, Mạc Hứa Chi hơi quay đầu lại.

Chàng trai trẻ ngồi trên xe lăn ôm laptop trên đùi nhìn thấy hai người, sửng sốt một chút rồi tránh đi ánh mắt.

Sau đó hắn cảm thấy không được tự nhiên nên khẽ gật đầu với Mạc Hứa Chi coi như chào hỏi.

Cảm nhận được động tĩnh nhẹ này, Lạc Văn Vân hơi ngước mắt lên, đưa tay về phía Mạc Hứa Chi, ý bảo đối phương kéo mình dậy, nói:

"Phải đi rồi."

Mạc Hứa Chi nghe lời, vươn tay kéo Lạc Văn Vân đứng dậy khỏi sô pha, sau đó hắn vừa muốn buông ra, liền phát hiện tay mình bị giữ lại.

Những ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông bên cạnh xoa xoa lòng bàn tay, rồi dùng lực xuyên qua khe hở giữa các ngón tay.

Những ngón tay đan vào nhau.