Chương 18

Cuộc phỏng vấn trên màn hình lớn vẫn tiếp tục.

Người phỏng vấn liên tục hỏi mấy câu, biểu tình Đỗ Mẫn Thắng cũng không thay đổi, trả lời từng cái một, cực kỳ công thức hóa.

"Vậy tên bài hát "Ca giả trong góc" có ý nghĩa gì đặc biệt không?"

Không giống như mấy câu hỏi trước, Đỗ Mẫn Thắng lần này không lập tức trả lời ngay.

Mí mắt hắn rũ xuống phía dưới, biểu tình có chút buông lỏng, giống như là chìm vào trong hồi ức gì đó.

"Đây là viết cho một người."

Người phỏng vấn lập tức lên tinh thần.

Có gì đó!

"Thật lâu trước đây, khi tôi còn ở quán bar, dựa vào trực giác mà đánh trống bừa bãi sống qua ngày, hắn đã dạy tôi hát."

"Hắn hát hay, nhưng hắn chưa bao giờ hát trước mặt bất cứ ai khác. Hắn luôn luôn đợi sau khi tan cuộc, ở bên trong một góc không người dạy tôi chơi nhạc, dạy tôi hát."

Đỗ Mẫn Thắng nói xong liền dừng lại, người phỏng vấn đợi một lát, sau đó bất giác hỏi:

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó hắn biến mất không thấy tăm hơi."

"Nhiều người nói hắn tầm thường, nhưng tôi biết hắn hát hay và rất ưu tú. Hắn dạy tôi hát có lẽ cũng chỉ là nhất thời hứng khởi, có lẽ hắn đã sớm quên từng có một người như tôi."

"Có lẽ hắn còn không nghe được bài hát này của tôi."

Đỗ Mẫn Thắng nở nụ cười, "Nhưng chuyện đó chẳng có liên quan gì."

"Tôi chỉ muốn cho nhiều người biết, trong góc, còn có một người rất giỏi."

"Hắn không phải người bình thường, vậy tôi càng phải trở nên ưu tú."

.

Mạc Hứa Chi trở lại bệnh viện vào buổi tối.

Sau khi lau người thay quần áo, hắn chỉ đeo thêm khẩu trang rồi đi đến khu vườn nhỏ trong bệnh viện để hít thở không khí trong lành.

Lúc này trời đã gần tối, trong khu vườn nhỏ cũng không có nhiều người, Mạc Hứa Chi tình cờ tìm một chiếc ghế dài trong góc ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn thấy đám mây trên bầu trời có vẻ rất đặc biệt, liền giơ điện thoại di động lên chụp ảnh.

Đăng nhập vào weibo, thay đổi tài khoản, chỉnh sửa bản sao và gửi.

[Ngọ Chi: Vương bát* [Hình ảnh]]

Trong ảnh, những đám mây màu đỏ tím lơ lửng trên bầu trời, một đám mây ở rìa trải ra, dần dần biến thành hình bông hoa, thật tráng lệ và tuyệt vời.

(*Con rùa)

Mạc Hứa Chi gọi hắn là "vương bát".

[Lão bà… Vương bát này đẹp quá, máu nghệ sĩ của lão bà tôi lại tăng lên rồi]

[Tôi phải buột miệng thốt lên "Hoa thật là dễ nhìn", nhai đi nhai lại, đành phải tự mình nuốt xuống (cái này rõ ràng giống một bông hoa hơn!)]

[Thái thái thật tuyệt, Thái thái thật tuyệt, vậy hôm nay khi nào thái thái sẽ cập nhật chương mới?]

[Có ai nhớ Lão bà chợt nhìn thấy đám mây trái tim tách đôi, có một nửa bị lật ngược lại, nói nó nhìn giống đồ thị hàm số không? Ít nhất thì Vương bát đó vẫn còn nguyên vẹn. Mệt mỏi.JPG]

[+1, ít nhất thì nó nguyên vẹn.]

Mạc Hứa Chi cười lớn, rời khỏi weibo.

Một giọng nói vang lên theo gió.

"Cậu tìm ra cấu trúc mạng...đúng vậy, và sau đó thay thế dữ liệu."

Nghe có vẻ hơi quen.

Mạc Hứa Chi quay đầu lại, nhìn thấy một chàng trai trẻ đang ngồi trên chiếc ghế đối diện mình.

Nếu hắn nhớ không lầm thì người này chắc tên là Quý Bách Văn.

Có lẽ hắn đã ở đây từ lâu, hoặc có lẽ hắn chỉ mới đến đây, nếu hắn không lên tiếng, Mạc Hứa Chi căn bản không thể nhìn thấy hắn.

Quý Bách Văn đang ngồi trên xe lăn, trên đùi để một cái laptop, màn hình phát ra ánh sáng xanh.

Hắn dường như đã nhận ra điều gì đó, quay đầu lại nhìn Mạc Hứa Chi.

Thanh niên dựa vào ghế, dáng người gầy gò, dưới ánh sáng phía trên đầu, toàn thân lộ ra cảm giác uể oải và kiệt sức.

Quý Bách Văn nhẹ nhàng nói với người ở đầu bên kia điện thoại: "Chờ một chút," rồi che loa điện thoại.

"Xin lỗi đã làm phiền anh."

"Tôi có việc phải xử lý, mạng trong phòng không ổn định lắm nên mới tới đây, không ngờ anh lại nghỉ ngơi ở đây."

"Không sao đâu, cậu tiếp tục đi, tôi không phải nghỉ đâu."

Mạc Hứa Chi mỉm cười, khẽ cử động, ngũ quan thanh tú thoáng qua, sau đó tránh xa ánh sáng, rơi vào bóng tối.

"Tôi ở đây để chờ trăng."

Thời tiết hôm nay tốt và mặt trăng sẽ khá sáng.

Hắn chỉ tùy tiện đi dạo xung quanh, chỉ cần Quý Bách Văn không ngại việc hắn nghe thấy điện thoại của mình là được.

Quý Bách Văn choáng váng.

Đầu bên kia điện thoại lại vang lên một giọng nói khác, hắn cuối cùng cũng thu ánh mắt lại, tập trung vào màn hình máy tính.

"...ừm, không có việc gì… đã được chưa? Nhập dữ liệu vào thôi."

Mạc Hứa Chi nhắm mắt lại, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng côn trùng vo ve, tiếng Quý Bách Văn gõ bàn phím và tiếng nói trầm thấp của mấy người ở xa, nghe khá thoải mái.

"Không thể nhập dữ liệu?"

Quý Bách Văn khẽ cau mày, nghe thanh âm đối diện, tạm thời dừng gõ bàn phím: “Đọc số liệu cho tôi nghe.”

"S1, 0.6876...S9, 0.7395."

Những người ở bên đó đọc cho Quý Bách Văn nhiều lần, hắn gõ dữ liệu trên máy tính rồi so sánh từng cái một.

Dữ liệu là chính xác.

"Anh Quý, giúp tôi với! Tôi đã kiểm tra số liệu mấy lần, nếu như tính toán không hợp lệ, tôi hẳn là làm được. Trước đó rõ ràng là không có việc gì!"

Quý Bách Văn phớt lờ tiếng hét trên điện thoại và gõ nhanh trên bàn phím.

Lông mày hắn dần nhăn lại.

Thực sự cấu trúc và dữ liệu không có gì sai.

"Dữ liệu sai."

Quý Bách Văn quay đầu lại và thấy người đang dựa vào băng ghế đang từ từ ngồi thẳng dậy, eo thẳng.

Dữ liệu sai à?

KHÔNG.

Quý Bách Văn chợt nhận ra, Mạc Hứa Chi có thể hiểu được bọn họ đang nói gì sao?