Ngón tay của thanh niên đang nằm yên lặng trong phòng ICU giật giật.
Vệ sĩ nhàm chán đứng ngoài cửa vừa quay đầu, vừa vặn phát hiện ngón tay người bên trong khẽ động, hai mắt chợt mở to, vắt chân đi tìm người.
"Khụ..."
Ý thức từ từ quay trở lại, nhưng cố thế nào cũng không nhấc nổi khí lực mở mắt ra.
Thay Tiết Phong chịu một đao, hậu quả thật sự rất lớn.
Bên tai truyền đến tiếng ong ong, hắn cố sức mở mắt ra, ánh đèn chói mắt lại lập tức khiến hắn nhắm mắt lại.
Âm thanh bên tai dần dần rõ ràng.
"... Hôn mê lâu như vậy, rốt cục tỉnh... Các chỉ số thể chất của cậu ta thế nào?"
"Tất cả đều bình thường, nhưng trước mắt vẫn chưa thể chịu đựng được quá trình điều trị ung thư, cần phải điều chỉnh lại phác đồ."
"Ung thư?"
"Ung thư phổi, hôm nay vừa mới phát hiện ra, đã đi thông báo cho người nhà bệnh nhân, quá trình điều trị tiếp theo còn phải thương lượng."
Mạc Hứa Chi mở mắt ra.
Gương mặt bác sĩ vừa vây quanh bên giường gỡ dụng cụ vừa thảo luận dần dần hiện ra rõ ràng.
Bác sĩ nói xong, lơ đãng lại nhìn thanh niên nằm trên giường một cái, phát hiện hắn không biết từ lúc nào đã mở mắt, đồng tử sáng màu đối diện bọn họ.
Thanh niên còn mang theo mệt mỏi vừa mới từ trong hôn mê tỉnh lại, đáy mắt lại một mảnh thanh minh, hắn liếc mắt nhìn lại, giống như là nhìn thấu triệt tâm tư trong lòng bọn họ.
“... cậu nghe thấy?”
Mạc Hứa Chi tạm thời không nói được, chỉ có thể giật giật ngón tay.
Có nghĩa là nghe thấy.
Mấy bác sĩ nhìn nhau một cái, đều thấy được kinh nghi bất định từ trong mắt đối phương.
Là người vừa tỉnh lại đột nhiên nghe tin dữ, bệnh nhân trên giường tựa hồ quá mức bình tĩnh. Nghe nói mình bị ung thư, đôi mắt sáng màu lại không có gợn sóng.
Giống như là biết trước chuyện này, đột nhiên nghe được cũng sẽ không quá kinh ngạc.
Mạc Hứa Chi đích xác đã sớm biết chuyện này.
Sự xuất hiện của bệnh ung thư không phải là bất ngờ.
Hắn ở thế giới nguyên bản bị xe tải đυ.ng chết liền xuyên vào cái sách "Bị ba đại lão sủng hư", tag NP, cẩu huyết, thế thân, làm một tên pháo hôi thế thân, chuyên cho nhân vật thụ chính bạch nguyệt quang vả mặt.
Pháo hôi thịnh thế mỹ nhan, nhưng não có hố lớn, rốt cục sau khi bị chẩn đoán ung thư không ngừng què quặt ở bờ vực cái chết, cuối cùng không được chết an ổn.
Xuyên sách còn kèm theo một quyển sách hướng dẫn, giống như danh mục, sau khi hắn duyệt qua một lần đại khái liền tự động biến mất.
Hướng dẫn xuyên sách nói rằng người bị ung thư là nguyên thân, chờ sau khi người xuyên sách đi toàn bộ cốt truyện bệnh sẽ tự động biến mất.
Hắn chỉ cần đóng tốt vai bia đỡ đạn, để nội dung kịch bản không sụp đổ, sau đó có thể tự do sắp xếp cuộc sống sau khi kết thúc tiểu thuyết.
Mạc Hứa Chi cảm thấy như vậy rất có lợi, ít nhất còn nhặt được một cái mạng.
Bia đỡ đạn còn lớn lên rất giống hắn, cảm giác bất hòa nhất thời ít đi không ít, ít nhất sẽ không quá không được tự nhiên.
Hiện tại nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành hơn phân nửa, chắn đạn chắn dao, đồng thời còn xây dựng vững vàng thiết lập ham hư vinh thích đố kỵ, hiện tại chỉ cần chờ bạch nguyệt quang Thẩm Nhạc ở nước ngoài dưỡng bệnh trở về, sau đó bị đại lão vứt bỏ, cuối cùng chết trong tuyết coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Thời hạn là ba tháng.
Vệ sĩ, bác sĩ và Tiết Phong gặp nhau ở cửa phòng bệnh.
Hai người khiêm tốn nhường nhau một phen, cuối cùng cùng nhau vào phòng bệnh.
Lúc hai người đi vào Tiết Phong đang gọi điện thoại.
Đôi môi mỏng dưới sống mũi cao thẳng của người đàn ông cong lên, kính vàng treo trên sống mũi cũng mang theo khí chất ôn hòa.
Mạc Hứa Chi ngẩng đầu nhìn về phía hai người tiến vào phòng, ý cười trong mắt rõ ràng.
Tiết Phong đối với người ở đầu dây bên kia lại ôn nhu nói mấy câu, lúc này mới có chút không nỡ cúp điện thoại.
Tiết Phong gọi điện thoại xong lập tức đứng lên cầm lấy áo khoác tây trang treo ở một bên, vừa mặc vừa nói với bác sĩ: "Nếu là chuyện liên quan đến chuyện không thể giải thích được, ông chỉ cần đi thương lượng với bác sĩ Đặng, sau này cũng không nên tới tìm tôi. Tôi còn có việc quan trọng để làm bây giờ.”
"Tiết tiên sinh, mặc dù là nói như vậy, nhưng mà… Phiền ngài một chút..." Bác sĩ cầm phiếu xét nghiệm trong tay, có chút lo lắng mở miệng.
"Không chết người thì để sau hẵng nói." Tiết Phong liếc mắt nhìn bác sĩ, lại quay đầu nói với vệ sĩ, "Anh cũng có chuyện muốn nói?"
Vệ sĩ toát mồ hôi lạnh: "... Không thưa ngài.”
"Rất tốt." Tiết Phong đỡ kính viền vàng, trong mắt lại khôi phục lại sự hờ hững như bình thường, nói, "Đi gara lấy xe, tôi ở cửa chính chờ.”
"Vâng."
Tiết Phong cùng vệ sĩ rời khỏi phòng bệnh, chỉ còn lại bác sĩ nắm phiếu xét nghiệm trong tay nhíu mày.