Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Làm Pháo Hôi Lụy Tình

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này Thẩm Hành Vân mới chú ý tới mặt bàn Tạ Nguyễn đã trống trơn, không còn gì cả. Ngay cả chiếc ghế cũng được đẩy gọn gàng vào trong gầm bàn, như thể chưa từng có ai ngồi ở đó.

Bầu không khí đông cứng một cách khó hiểu.

Thẩm Hành Vân mặt không cảm xúc cụp mắt, đôi môi bất giác mím lại.

Phản ứng đầu tiên của Vương Chiêu là sửng sốt, ngay sau đó vỗ tay nhìn về phía Thẩm Hành Vân cười hì hì: “Ái chà, nó thật sự không quấn lấy mày nữa rồi. Chúc mừng anh Vân nha, cuối cùng cũng được giải thoát.”

“Đúng vậy,” Triệu Hồng Phú sau khi kinh sợ qua đi cũng cảm thấy rất tốt, sờ sờ cằm nói, “Cũng không học cùng lớp nữa, sau này nhất định sẽ có ít cơ hội gặp mặt hơn, Anh Vân không cần tiếp tục cùng nó…”

Còn chưa kịp nói những lời tiếp theo thì một tiếng rầm lớn đột nhiên vang lên bên tai, Triệu Hồng Phú kinh ngạc ngước mắt lên, chỉ thấy Thẩm Hành Vân một cước đá bay chiếc ghế sau lưng, mặt mày tối sầm bước ra ngoài.

“Ơ, anh Vân, mày đi đâu vậy? Anh Vân!”

Thẩm Hành Vân mắt điếc tai ngơ, không ngừng bước chân, nhanh chóng rời khỏi phòng học, để lại Vương Chiêu và Triệu Hồng phú trố mắt nhìn nhau.

“Nó làm sao đấy? Sao đột nhiên tức giận?”

“Không biết. . .”



Phòng học lớp một.

Bạc Tấn nửa dựa vào ghế, nhớ tới cảnh tượng trên hành lang vừa rồi, không khỏi bật cười.

Trêu chọc bạn học nhỏ nhất thời vui, liên tục trêu chọc liên tục vui.

“Ui anh Bạc, đang suy nghĩ gì đấy, mặt mày phơi phới như vậy.” Cán sự thể thao Tôn Hạo Tường nhanh mắt nhìn, vội vàng chạy tới chớp chớp mắt, “Có biến gì đấy.”

Tôn Hạo Tường là kẻ cho một giọt màu có thể mở một phường nhuộm, Bạc Tấn không muốn để ý đến cậu ta, tránh việc cậu ta dò hỏi đến cùng. Nhắm mặt lại giả vờ ngủ, vừa lúc tối hôm qua ngủ không ngon, giờ ngủ bù.

Nhưng hắn càng không nói, Tôn Hạo Tường lại càng tò mò, không có câu trả lời không chịu được, cậu ta vươn tay đẩy vai Bạc Tấn thúc giục: “Mau lên, giữa anh em với nhau không thể có bí mật.”

Bạc Tấn nhướng mi liếc cậu ta một cái: “Bỏ tay ra.”

Hắn có hốc mắt sâu, mí mắt mỏng, đuôi mắt hẹp dài, khi mặt không cảm xúc nhìn người ta tự dưng có một loại cảm giác lạnh lùng xa cách. Tôn Hạo Tường bị hắn nhìn mà lạnh cả gáy, vô thức rụt tay lại.

“Vừa lắm,” Hạ Minh Kiệt, bạn cùng bàn của cậu ta, không chút nể tình bạn cùng bàn nào, thấy vậy hơi hả hê nói, “Ai bảo mày rảnh rỗi không có việc gì làm đi trêu Bạc cẩu.”

“Tao tò mò chứ còn sao,” Tôn Hạo Tường quay lại, vẫn chưa từ bỏ ý định, đánh liều chọc chọc vào lưng Bạc Tấn một lần nữa, “Anh Bạc, nói thật đi, có phải mày phải lòng em gái nào rồi không?”

Không thể trách cậu ta một mực hỏi cho ra nhẽ được, vận đào hoa của Bạc Tấn mạnh đến mức có thể mở cả một trang trại, ngày nào cũng có người đến tặng quà đưa thư, cả trai lẫn gái. Nhưng chưa thấy nhận bao giờ, cũng không thấy qua lại với ai.

Cho nên đây đâu thể là một chuyện nhỏ được? Đây là bằng chứng trạch đẻ ngọn đa nhen.

“Biến." Bạc Tấn liên tục bị gián đoạn giấc ngủ, khó chịu muốn chết, mặt không cảm xúc quay sang Hạ Minh Kiệt dán tai xem trò: “Mau xách bạn cùng bàn của mày ra khỏi đây.”

Tôn Hạo Tường đầu óc còn chưa phản ứng kịp, miệng đã theo thói quen: “Anh Bạc, không thể nói mau với đàn ông!”

“Xin lỗi,” Bạc Tấn biết nghe lời phải áy náy, “Vô ý chạm vào nỗi đau của đằng ấy.”

Tôn Hạo Tường: “…”

“Mày!” Tôn Hạo Tường tức giận nhào qua, “Mày nói ai mau? Mày nói rõ ràng cho tao!”

“Bình tĩnh, A Huân(1) bình tĩnh lại,” Hạ Minh Kiệt nắm lấy cánh tay cậu ta, kéo cậu ta trở lại, “Mày không biết nó là thứ gì sao? So đo với nó làm gì?”(1)

“Tao không… Dmm Hạ Minh Kiệt! Tao đã nói bao nhiêu lần rồi đừng gọi tao là a Huân!”

Tôn Hạo Tường có chiều cao 190, cân nặng cũng 190 cân, giọng to kinh người, lúc này giọng nói gần như xuyên qua tường truyền sang lớp học bên cạnh.

Bạc Tấn đột nhiên mở mắt, cau mày nói: “Im miệng.”

Mặc dù cấp ba Thế Gia là trường tư nhưng quản lý rất nghiêm ngặt, giờ giải lao sáng trưa tối đều có hội học sinh đi kiểm tra, nếu phát hiện lớp học quá ồn ào sẽ bị ghi lại trừ điểm.

Số điểm này được được tổng kết hàng tuần, có liên quan đến tiền thưởng của giáo viên chủ nhiệm nên các giáo viên chủ nhiệm vô cùng lưu ý, mỗi khi họp sẽ nhấn mạnh với ban cán sự lớp nhất định phải giữ vững kỷ luật giờ giải lao.

Đừng nhìn Tôn Hạo Tường thường ngày làm trọ mùa vui, càn quấy với Bạc Tấn, một khi Bạc Tấn nghiêm túc, cậu ta không dám vuốt râu hùm.

Tôn Hạo Tường đưa tay lên làm động tác kéo khóa miệng, ngoan ngoãn im lặng.

Nhưng cậu ta không thể ngồi yên, sau khi ngồi quy củ giây lát, cậu ta quay sang Hạ Minh Kiệt nói nhỏ: “Mày có biết hôm qua trường chúng ta có một tin sốt dẻo không?”

Hạ Minh Kiệt ngồi xổm dưới gầm bàn len lén uống sữa đậu nành, nghe vậy không chút nghĩ ngợi nói: “Chuyện Thẩm Hành Vân và Tạ Nguyễn lớp 11 chia tay?”

“Mày biết rồi à,” Giật tít đưa tin không thành, có chút thất vọng. Nhưng ngay sau đó, cậu ta lại trở nên hứng thú bừng bừng, “Không phải nói Tạ Nguyễn rất thích Thẩm Hành Vân sao? Vậy sao còn chủ động chia tay?”

“Ai biết,” Hạ Minh Kiệt nuốt một ngụm sữa đậu nành cuối cùng, lấy mu bàn tay qua quít lau miệng, từ dưới gầm bàn chui ra, “Có điều hợp hợp tan tan trong tình yêu là chuyện rất bình thường mà.”

Tôn Hạo Tường cảm thấy lời này rất có lý, gật đầu nói: “Đúng ha.” Ngừng một chút, lại tò mò hỏi: “Mà này, mày đã gặp Tạ Nguyễn bao giờ chưa?”

“Chưa.”

Lớp 1 và lớp 11 không cùng tầng, hai bên căn bản không có cơ hội gặp mặt, thêm vào đó gia đình của Hạ Minh Kiệt quản nghiêm, mới được dùng điện thoại di động dạo gần đây, bỏ lỡ thời kỳ đỉnh cao của Tạ Nguyễn trên diễn đàn năm lớp 10. Cho tới giờ cậu ta biết có một người tên Tạ Nguyễn như vậy, nhưng mặt mũi ra sao thì không biết.

“Tao cũng chưa gặp cậu ta bao giờ, mấy đứa đều nói cậu ta trông rất đẹp.” Tôn Hạo Tường bĩu môi, vẻ mặt khinh thường, “Vô nghĩa, một thằng con trai thì có thể đẹp tới mức nào.”

“Đẹp thiệt mà,” Phan Vũ, lớp phó ở phía sau nói một câu xen vào, cậu ta đẩy chiếc kính gọng đen trên sống mũi rồi bảo, “Cậu mà gặp cậu ta kiểu gì cũng sán lại gần cho coi.”

Tôn Hạo Tưởng là thanh niên mê mặt đẹp thời kỳ cuối, không thể cựa quậy khi gặp người đẹp.

“Không đời nào!” Tôn Hạo Tường xua tay, nói chắc như đinh đóng cột: “Gay không thuộc phạm vi thẩm mỹ của tôi, tất cả đều rất quái dị, không yêu thương nổi.”

Hạ Minh Kiệt cười đẩy cậu ta một cái: “Nè, tư tưởng này của mày không đúng đâu.”(*)

(*): Gốc: 贺明杰笑着推了他一把: “哎你这就政治不正确了.” Câu này mình không hiểu lắm, ai biết giải thích cho mình với nhen.

Tôn Hạo Tường không thẹn ngược lại tự hào: “Nếu tao mà giỏi tư tưởng thì tao đã không đến nỗi thi chỉ được 12 điểm và phải chọn ban tự nhiên.”

Hạ Minh Kiệt: “…”

Còn có thể lý giải như vậy, không hổ là mày.

Tôn Hạo Tường còn tính nói gì đó, nhưng cửa lớp đột nhiên bị đẩy ra, cậu ta quay đầu lại, mắt sáng lên khi nhìn thấy người bước vào.

Phan Vũ lấy bút chọc chọc vào lưng cậu ta, nói nhỏ: “Tạ Nguyễn, đây là Tạ Nguyễn đó.”

“Ồ!” Tôn Hạo Tường sửng sốt, “Thật sao?”

Nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Nguyễn một hồi, cậu ta đột nhiên nói ra một câu khiến người ta kinh sợ: “Hoá ra người anh em tốt đã thất lạc nhiều năm của tao trông như thế này.”

Hạ Minh Kiệt: “??”

Hạ Minh Kiệt mặt đầy biểu cảm ông lão nhìn điện thoại trên tàu điện ngầm: “Không phải mày vừa nói là ghét gay sao?”

Tôn Hạo Tường không thèm che giấu bản chất nhan cẩu của mình chút nào, nói: “Tao đây trời sinh đê tiện, tao thích tự vả!”

Hạ Minh Kiệt: “…”

Cậu ta còn đang không nói nên lời, Tôn Hạo Tường đã chạy như bay đến trước mặt Tạ Nguyễn: “Xin chào, mình là Huân Hạo Tường, cậu đến lớp chúng mình có việc gì sao?”

“Tạ Nguyễn.” Tạ Nguyễn lên bàn giáo viên tìm sơ đồ lớp, giới thiệu ngắn gọn về bản thân, “Tôi chuyển từ lớp 11 sang.” Cảm thấy họ của cậu ta có hơi hiếm, sợ sai nên hỏi thêm một lần nữa, “Cái đó là huân trong huân y thảo?” (Huân y thảo: Mùi thơm hoa cỏ)

“Không phải,” Tôn Hạo Tường cau mày xua tay, “Là Huân!”

Tạ Viễn: “…”

Là Huân mà, không đúng chỗ nào?

Có lẽ cảm nhận được sự nghi ngờ của cậu, Tôn Hạo Tường chậm rãi nói lại tên mình một lần nữa, cuối cùng nhấn mạnh, “Huân, là Huân! Huân trong Huân Ngộ Không đó!”

Tạ Nguyễn: “…”

Được rồi, hóa ra là họ Tôn, tên Tôn Hạo Tường.

Bạn học mới không phân biệt được X với S này mười phần nhiệt tình, có vẻ rất hoan nghênh sự xuất hiện của Tạ Nguyễn: “Mình là cán sự thể thao của lớp, cậu có chuyện gì có thể tìm mình. Không cần khách khí, mình rất rảnh rỗi.”

Tạ Nguyễn cố nén cười gật đầu: “Cảm ơn.” Cúi đầu tiếp tục nhìn sơ đồ lớp.

Lớp một vẫn còn hai chỗ trống, một chỗ bên cạnh thùng rác, một chỗ khác cùng bàn Bạc Tấn.

Gần như không cần suy nghĩ, Tạ Nguyễn xách cặp đi thẳng về phía Bạc Tấn.

Tạm chưa nói đến việc cậu muốn tiếp cận Bạc Tấn, tìm ra nguyên nhân hắn tự tử, chỉ cần có sự lựa chọn khác, người bình thường sẽ không ai ngồi cạnh thùng rác cả.

Bạc Tấn nằm trên bàn, dường như đang ngủ rất say, Tạ Nguyễn vốn định đợi đến khi hắn tỉnh lại rồi nói, nhưng nhớ đến một màn trên hành lang trước đó, sự mềm lòng thương tiếc biến mất ngay lập tức.

Cậu nghiến răng, duỗi tay tính đánh thức người ta, nhưng lại bị Tôn Hạo Tường vội vàng lo lắng chạy tới ngăn lại: “Ôi, chỗ này không được!”

Cậu ta nhìn Bạc Tấn một cái, nhỏ giọng nói: “Anh Bạc không ngồi cùng bàn với người khác, cậu ra sau ngồi chỗ kia đi.”

Tạ Viễn nghi hoặc quay đầu lại: “Hả?”

Không ngồi cùng bàn với người khác? Đây là tật xấu gì vậy?

Tôn Hạo Tường gật đầu: “Thật đó, tôi không lừa cậu đâu, nó thật sự không ngồi cùng bàn với người khác.”

Sợ Tạ Nguyễn suy nghĩ nhiều, Tôn Hạo Tường cố ý nói thêm vài câu: “Không phải nhằm vào cậu, chỉ là thói quen của nó, ai tới cũng vậy. Không tin cậu hỏi lão Hạ, chúng tôi đã là bạn học từ lớp mười."

OK.

Tạ Nguyễn không phải người ngang ngược, cũng chẳng cảm thấy mình đặc biệt, Tôn Hạo Tường đã nói như vậy, cậu cũng không cố chấp nữa, lẩm bẩm một câu: “Tại sao lại nhiều tật xấu vậy”. Xách cặp đi ra hàng ghế sau.

Dù sao chỗ ngồi cũng không cố định, chỉ cần chịu đựng vài tuần là được.

Một cánh tay chợt vươn ra, chặn đường cậu.

Cái tay kia trắng trẻo thon dài, khớp xương rõ ràng, dễ dàng nhìn rõ các mạch máu màu xanh nhạt trên mu bàn tay, đẹp đến mức có thể đem đi làm mẫu tay ngay lập tức.

Tạ Nguyễn đang sững sờ, giây tiếp theo, giọng nói lười biếng mang theo buồn ngủ của Bạc Tấn vang lên bên tai: “Chạy lung tung làm gì? Cậu ngồi với tôi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »