Tôi tìm Tạ Nguyễn!
Tìm Tạ Nguyễn!
Tạ Nguyễn!
Đậu má!
Tạ Nguyễn rốt cuộc có tài đức gì, có thể khiến Bạc Tấn đích thân tới tìm cậu ta như vậy?!
Tất cả học sinh trong lớp mười một đều quay đầu nhìn về phía Tạ Nguyễn, ánh mắt nóng bỏng đến mức suýt chút nữa đã đốt thủng một lỗ trên người cậu.
Bởi vì ánh mắt của bọn họ quá rõ ràng, hơn nữa Tạ Nguyễn lại đang đứng nên Bạc Tấn nhanh chóng xác định được vị trí của cậu, vẫy tay với cậu: “Lại đây.”
Hắn đến quá đột ngột, cách xuất hiện lại cực kỳ gây sốc,Tạ Nguyễn còn có chút không phản ứng kịp. Sau ba giây trì trệ, cậu tránh khỏi Lê Minh Lượng rồi bước ra ngoài cửa lớp dưới ánh mắt soi mói của mọi người.
Sau khi Tạ Nguyễn đi ra ngoài, cả lớp lập tức xôn xao bàn tán.
“Vãi nồi vãi nồi vãi nồi, tình hình như thế nào? Đã có chuyện gì xảy ra giữa Tạ Nguyễn và Bạc Tấn vậy?!”
“Đậu má! Tui đang nằm mơ có phải không? Bạc thần tới tìm Tạ Nguyễn?! A a a a!”
“Đệch, hết Thẩm Hành Vân đến Bạc Tấn, Tạ Nguyễn xin hãy viết sách đi! Tui đặt trước mười cuốn!!!”
“Má ơi, làm thế nào mà hai người đó lại đi cùng nhau? Tui chưa bao giờ thấy họ có tương gì tác với nhau luôn á. Đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết ư?!”
“Tui đây lông trắng không nổi trên nước xanh, chỉ phục Tạ Nguyễn!!”
(Trong bài thơ Vịnh ngỗng – Lạc Tân Vương
Dịch nghĩa:
⁎
Cạp cạp cạp,
Cổ cong hướng lên trời mà hát.
Lông trắng nổi trên mặt nước xanh,
Chân hồng bơi đạp tạo sóng trong.
⁎
Nguồn: Thivien)
“Tui không bao giờ nói Tạ Nguyễn ảo tưởng sức mạnh nữa, anh Tạ là idol của lòng em! Chúng em chỉ là dân thường ngu muội huhuhu……”
………………
Cánh cửa gỗ đóng chặt ngăn cách bên trong và bên ngoài lớp học thành hai thế giới.
Trên hành lang, Tạ Nguyễn nghi ngờ nhìn Bạc Tấn: “Có chuyện gì sao?”
Cậu nhớ lại khoảng thời gian xuất hiện cùng nhau ít đến đáng thương của hai người trong đầu vài lần, cũng không nghĩ ra lý do vì sao Bạc Tấn đến tìm cậu.
Bạc Tấn không nói gì, chỉ lấy trong túi ra một tuýp thuốc mỡ rồi ném về phía cậu.
“Đây là cái gì?” Tạ Nguyễn khó hiểu, cúi đầu đọc mấy chữ to in trên tuýp, “Cao trị bỏng… Cậu đưa cái này cho tôi làm gì?”
Bạc Tấn có chút ngoài ý muốn nhìn cậu: “Tay không đau à?”
Tạ Nguyễn giật mình, ngay sau đó xoè tay ra, để lộ một vùng bị phỏng hồng hồng trong lòng bàn tay do vừa rồi nắm tàn thuốc chưa tắt hẳn của Bạc Tấn mà thành.
Cậu đã phát hiện ra từ lâu, chỉ là không quan tâm lắm, dù sao cứ để mặc nó cũng tự lành thôi.
Không ngờ Bạc Tấn lại đến đưa thuốc cho cậu.
Coi như còn có lương tâm, khoé môi Tạ Nguyễn hơi nhếch lên, sau khi phát hiện ra lại vội vàng hạ xuống. Lòng thầm chửi mình thật thiếu nghị lực, chỉ vì dăm ba chuyện nhỏ này mà vui vẻ đến vậy.
Cậu hắng giọng một cái, nói với Bạc Tấn: “Cảm ơn, tôi mời cậu uống trà sữa nhé.”
“Thôi khỏi, không cần làm vậy.”
“Cần,” Tạ Nguyễn nhíu mày, “Tôi không chiếm lời từ cậu đâu.”
Bạc Tấn nhìn bộ dáng rõ ràng rất vui vẻ mà vẫn cứ liều mạng kiềm nén lại của cậu. Không hiểu tại sao bỗng dưng rất muốn bắt nạt một chút.
“Chiếm đi,” Hắn dựa vào bệ cửa sổ ở hành lang, ánh nhìn đảo qua khóe môi Tạ Nguyễn, nhịn cười nói, “Chiếm rồi chịu trách nhiệm là được.”
Tạ Nguyễn ngẩn người, một lúc sau mới nhận ra mình bị trêu ghẹo. Nắm tuýp thuốc mỡ trong tay, xấu hổ và giận dữ nói: “Cậu chết đi!”
“Phụt,” Bạc Tấn rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười, “Đùa cậu thôi, không cần, tôi không thích trà sữa.” Huống chi là vì hắn nên Tạ Nguyễn mới bị phỏng như vậy, đưa một tuýp thuốc là việc nên làm, lại nhận đồ cảm ơn của người ta thì ra làm sao.
Hắn cúi xuống nhìn đồng hồ, nói với Tạ Nguyễn: “Sắp đến giờ vào học rồi, cậu về lớp đi, tôi đi đây.”
“Ơ, cậu đợi chút!” Tạ Nguyễn định giữ hắn lại, ai ngờ phản ứng chậm nửa nhịp, đã vậy Bạc Tấn còn cao ráo, chân dài nên chớp mắt đã cách ra một khoảng.
Nghe thấy tiếng gọi sau lưng, hắncũng không dừng lại, chỉ tùy ý phất tay với Tạ Nguyễn rồi tiếp tục đi về phía trước.
Tạ Nguyễn không thích mắc nợ tình cảm bất cứ ai, khi cậu đang nghĩ cách trả lại, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
Tạ Nguyễn lấy điện thoại lên rồi mở ra ——
[Bạc]: Chia sẻ liên kết《 Ngạo kiều là một loại trạng thái tâm lý khiến mọi người trở nên đáng yêu hơn 》. (Ngoại kiều: người có bề ngoài lạnh lùng, khắc kỷ, nóng nảy nhưng thực ra bên trong lại ấm áp dịu dàng.)
Tạ Nguyễn nghiến răng, suýt chút nữa bóp nát chiếc điện thoại trên tay.
Ngạo kiều cái đầu mi! Đây là chín chắn thận trọng, vui buồn không biểu hiện ra ngoài ok!
Tạ Nguyễn vừa về lớp đã bị Tống Tinh Hà kéo lại xổ một tràng: “Tại sao Bạc Thần lại tìm cậu? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng kháng cự sẽ bị nghiêm trị, có phải hai người thật sự có gì đó không minh bạch, một mối quan hệ đặc biệt không minh bạch?”
Tạ Nguyễn quét qua một lượt những người đang dỏng tai nghe xung quanh, nhíu mày nói: “Chớ nói bừa.”
Tống Tinh Hà sốt ruột di chuyển mông: “Không muốn tui nói bừa thì hãy giải thích đi.”
“Không có gì, chỉ là tôi giúp cậu ấy một việc nhỏ nên cậu ấy đến cảm ơn thôi.”
“Cậu từng giúp Bạc Thần?” Tống Tinh Hà đột nhiên mở to hai mắt, một lúc lâu sau mới đặt cằm lên vai cậu, chậm rãi thở ra một hơi, “Người anh em, cậu còn bao nhiều điều bất ngờ mà tôi không biết?”
Tạ Nguyễn dùng khoé mắt liếc cậu chàng một cái: “Chắc là khá nhiều đấy.”
Tuy là bạn cùng lớp với Tạ Nguyễn đã được một năm, nhìn mặt cậu cũng quen rồi, Tống Tinh Hà vẫn có chút sửng sốt, che lại trái tim đập thình thịch, vài giây sau mới nói: “Vấn đề là, rốt cuộc cậu đã giúp gì cho Bạc Tấn?”
Tạ Nguyễn hỏi cậu chàng: “Cậu muốn biết?”
Tống Tinh Hà điên cuồng gật đầu.
Tạ Nguyễn: “Vậy cậu tự đoán đi.”
Vô tình làm hỏng chuyện hút thuốc của Bạc Tấn đã đành, còn mang ra ngoài rêu rao nữa thì cậu thành loại người gì.
Tống Tinh Hà: “……”
Tình bạn này đã đến lúc nghỉ hưu!
Cậu chàng thật sự rất tò mò, ngặt nỗi Tạ Nguyễn miệng kín như bưng, mặc kệ cậu chàng có sống chết truy hỏi như nào cũng không nói. Hơn nữa giáo viên cũng lên lớp rồi, Tống Tinh Hà chỉ còn cách ngừng lại.
Tạ Nguyễn đợi cả buổi chiều, cũng không có tin tức gì về việc chuyển lớp. Cậu đành phải kìm nén những cảm xúc ngổn ngang trong lòng, tĩnh tâm nghe giảng.
Kết quả nghe xong mới nhận ra, ngoại trừ ngữ văn, hầu như tất cả các môn học khác cậu đều dốt đặc cán mai.
Khi Tạ Nguyễn còn học cấp 2, điểm số của cậu khá tốt, tuy không được coi là xuất sắc nhưng ít nhất cũng ở mức trung bình trở lên. Tuy nhiên, sau khi vào cấp 3, cậu bị ép phải trở thành một công cụ hình người. Tất cả tinh thần và thể lực của cậu đều dồn vào việc theo đuổi Thẩm Hành Vân, không còn dành thời gian cho việc học dù chỉ một chút.
Hiện tại đừng nói đuổi kịp tiến độ của giáo viên, có cho cậu thi được mở tài liệu, cậu cũng không biết chép ở chỗ nào.