Quan hệ của giữa Tôn Hạo Tường và Bạc Tấn khá tốt, bọn họ còn có một group chat chung. Nhưng ngoài cái đó ra thì còn một group khác nữa nhưng không có Bạc Tấn, tên là “Trung tâm tuyệt vọng với Toán Lý Hóa”.
Tôn Hạo Tường lúc trước dùng tiền để xin vào lớp thực nghiệm, lực học của Hạ Minh Kiệt cũng chỉ tầm trung, lớp phó Phan Vũ tuy giỏi hơn đám kia rất nhiều, nhưng có Bạc Tấn ở đây, bất kể cậu ta có chăm chỉ cố gắng đến đâu thì ngàn năm cũng chỉ đứng thứ hai mà thôi.
Group chat này bình thường thì im như gà ngậm thóc, chỉ có lúc vừa thi xong mới rôm rả hơn một chút.
Nhưng hôm nay thì khác, sau khi Bạn Tấn chặn Tạ Nguyễn lại rồi bảo cậu ngồi vào chỗ bên cạnh mình thì group chat cũng nổ tung luôn.
[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Đờ mờ, chuyện gì thế này?
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Clm, tao vừa nói với Tạ Nguyễn là anh Bạc không ngồi cùng bàn với người khác xong, thế mà quay đầu lại đã thấy nó kéo người ta lại rồi! [anh da đen chấm hỏi.jpg]
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Ảnh hưởng đến hình tượng của tao trong lòng Tiểu Tạ quá!
[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Không hiểu gì hết, sao tự nhiên nó lại đổi tính vậy?
[Hạ Minh Kiệt Xuất]: @Phan Vũ Lão Phan, có phải lúc trước mày nói muốn ngồi cùng với anh Bạc rồi bị nó từ chối thẳng thừng không?
[Lớp phó – Phan Vũ]: ???
[Lớp phó – Phan Vũ]: Không phải từ chối thằng thừng, người ta gọi là duy trì khoảng cách lý tưởng.
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: … Bộ dạng mạnh mồm cố cãi của mày thật sự khiến người ta đau lòng.
[Lớp phó – Phan Vũ]: Im đi A Huân!
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: … Thằng cận lòi này, mày chết chắc rồi.
[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Hai chúng mày đi hơi xa rồi đấy! Cãi nhau thì nhắn tin riêng mà cãi, bây giờ trọng điểm là cãi nhau à?
[Lớp phó – Phan Vũ]: Chắc là hai đứa nó quen nhau từ trước.
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Nói linh tinh, hai đứa nó quen nhau sao tụi mình lại không biết? Hay là anh Bạc nói riêng với mày?
[Lớp Phó – Phan Vũ]: Không phải, mày xem cái post này đi, chiều hôm qua anh Bạc đến lớp mười một tìm Tạ Nguyễn đấy [link].
[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Không hổ là lớp phó! Chuyện gì cũng hóng được.
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Chắc chắn không phải vì quen biết đâu, lớp phó với anh Bạc cũng quen biết còn gì.
[Lớp phó – Phan Vũ]:??? Không nhắc đến tao thì chúng mày chết à?
[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Ha ha ha lần này không phải tao nói đâu nhá.
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Biết đâu là mê sắc đẹp của cậu ta thì sao?
[Lớp phó – Phan Vũ]: Mày tưởng anh Bạc cũng như mày chắc?
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Vậy mày nói xem là vì sao?
Đối với mấy tên con trai này thì đây là một vấn đề vô cùng nan giải, group chat đang xôn xao đột nhiên yên tĩnh lại. Cả đám nghĩ nát óc cũng không hiểu được Tạ Nguyễn có chỗ nào đặc biệt mà có thể trở thành ngoại lệ của Bạc Tấn như vậy.
Chẳng lẽ thực sự chỉ vì có khuôn mặt đẹp?
Lúc này, Tạ Nguyễn còn chưa biết tuy mình đã chuyển sang lớp mới nhưng vẫn là trung tâm hóng hớt buôn chuyện như xưa.
Cậu ngồi tại chỗ sắp xếp đồ đạc của mình.
“Sao lớp các cậu lại đặt thùng rác ở cuối lớp vậy?” Tạ Nguyễn vừa lắp giá để sách vừa hỏi Tạ Nguyễn: “Lớp tôi hồi trước toàn để đằng sau cửa trước.”
Giá sách này hôm qua cậu mua được ở siêu thị, phải tự lắp. Tạ Nguyễn không có nhiều kiên nhẫn, lắp được mấy tấm gỗ là bắt đầu bực mình. Cái giá sách kia cứ như đang cố tình chống lại cậu, làm cách nào cũng không lắp cho vuông vắn chỉnh chu được, đặt trên bàn nhìn cứ xiêu xiêu vẹo vẹo như đồ sắp hỏng.
Mặc dù Tạ Nguyễn đã tháo ra lắp lại cả trăm lần vẫn không thể nào lắp được. Không còn cách nào khác, cậu đành phải dừng tay nghỉ ngơi điều chỉnh tâm trạng, lát nữa làm lại.
Bạc Tấn bị tiếng đồ đạc va vào nhau làm cho tỉnh giấc, tuy vẫn còn buồn ngủ nhưng không ngủ nổi. Hắn dựa nửa người vào ghế, hai tay day day huyệt thái dương, cười: “Lúc trước thì cũng để ở đó.”
Tạ Nguyễn đang cần thư giãn một chút, nghe vậy liền quay đầu hỏi: “Sau đó thì sao?’
“Thằng chó A Huân mở cửa mạnh quá, đánh bay cả thùng rác.” Bạc Tấn mở chai nước suối uống một ngụm, mỉm cười: “Suýt nữa thì bay vào đầu lão Tôn, cho nên phải để ở chỗ khác.”
Y hắng giọng một cái: “Bản tự đồng căn sinh, Tương tiễn hà thái cấp.” (*)
(*) Hai câu thơ trong bài “Thất Bộ Thi” của Tào Thực, nghĩa là “Vốn từ một gốc sinh ra, sao lại đánh nhau khốc liệt như vậy?”. Ở đây chỉ Tôn Hạo Tường và thầy Tôn là người nhà sao lại nỡ làm tổn thương nhau =))))))
Tạ Nguyễn phản ứng nhanh, nhớ tới lời giới thiệu của Tôn Hạo Tường lập tức hiểu ra A Huân là ai. Cậu vui vẻ hỏi tiếp: “Sau đó nữa thì sao?”
Bạc Tấn buồn cười: “Sau đó nữa nào?”
“Phan ứng của thầy Tôn đó.”
Bình thường Tạ Nguyễn luôn cà lơ phất phơ, chẳng quan tâm đến chuyện đời, lúc này tự nhiên lại nổi lên máu hóng hớt, hai mắt sáng trưng, bên trong tràn đầy hưng phấn vừa trẻ con lại vừa đáng yêu. Bạc Tấn nhìn cậu một lúc, bỗng cong môi nói: “Cậu ghé sát vào đây tôi kể cho nghe.”
Chuyện có liên quan đến thầy giáo, tất nhiên phải nói bé rồi. Tạ Nguyễn cũng hiểu được điều này, không nghĩ nhiều mà cứ thế đi qua.
“Gần thêm chút nữa.”
Tạ Nguyễn sáp đến đứng sát dưới cằm Bạc Tấn.
Bạc Tấn giơ tay búng lên trán cậu một cái: “Cậu đoán xem thầy phản ứng thế nào? Bé tí tuổi đầu mà đã thích hóng hớt, còn không mau đi thu dọn đồ đạc đi.”
“Cậu…!” Tạ Nguyên che trán, vừa định cho hắn nếm thử hậu quả của việc tự tiện búng trán đàn ông thì đã thấy Bạc Tấn chỉ vào giá sách của mình nói: “Chỗ này lắp ngược rồi.”
“Chỗ nào?” Tạ Nguyễn lập tức bị đánh lạc hướng.
Bạc Tấn tháo hai tấm gỗ ra, cũng không biết hắn làm thế nào chỉ thấy soạt soạt mấy cái, phần đế cứng đầu như con lừa bị vuốt lông ban đầu đã trở nên ngoan ngoãn dễ bảo.
Tạ Nguyễn không thể không thể không thừa nhận, tên Bạc Tấn này đúng là rất có tài.
Lắp giá sách xong, tốc độ thu dọn đồ đạc của Tạ Nguyễn cũng tăng lên. Cậu liếc mắt nhìn Bạc Tấn ngồi bên cạnh quan sát cậu xoay đông xoay tây, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, hàm hồ hỏi: “Này, tôi ngồi ở đây có tiện không?”
Hôm qua cậu vừa tìm hiểu một chút về chứng bệnh trầm cảm, người mắc chứng trầm cảm thường có xu hướng thích ở một mình.