Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Làm Nữ Xứng Trong Tiểu Thuyết Ngọt Sủng

Chương 81

« Chương Trước
không thể nào tự mình phá vỡ được. Những con quỷ mà có thể giúp được nó phá phong ấn đã bị Nhạn Nguy Hành chặt đứt cơ thể, bây giờ, nguy cơ của thành Nguyệt Kiến đang nằm trong tay của ma tôn Phần Thiên của vạn ma vây thành.

Trong truyện, thành Nguyệt Kiến không ngăn chặn nổi dù chỉ một giây, điều

duy nhất mà nàng có thể làm là đưa phù chú hộ mệnh cho Mục Doãn Chi và mấy người bọn họ, lấy mạng đổi mạng để giúp bọn họ chạy trốn.

Nhưng hiện tại, trước tiên nàng phải làm một vài việc.

Nàng muốn bảo vệ thành Nguyệt Kiến.

Cho dù ý tưởng này có hơi quá sức so với tình hình hiện tại của cuộc vạn ma vây thành.

Niên Triều Tịch rút kiếm ra, khí thế đột nhiên thay đổi.

Mũi kiếm lóe lên ánh trăng, mạnh mẽ đâm thẳng vào kết giới tà niệm.

Kiếm thế vừa chạm vào kết giới, bỗng nhiên bị bật ngược trở lại, Niên Triều Tịch lập tức né tránh, suýt chút nữa đã bị kiếm cắt vào cánh tay.

Phía sau có một cơn gió lướt qua, Nhạn Nguy Hành đang thành thật ngồi ở trên

tảng đó xuất hiện ở phía sau nàng, giang tay ra đỡ lấy nàng, cổ họng phát ra một

tiếng gầm hung dữ.

Sắc mặt Niên Triều Tịch không chút thay đổi, nhưng đột nhiên nắm lấy cổ tay

của Nhạn Nguy Hành, lạnh nhạt nói: “Nhạn Nguy Hành, ngươi đến thử xem.”

Nhạn Nguy Hành không hiểu ý của nàng.

Niên Triều Tịch cứ thế cầm tay của hắn, nâng kiếm lên, chỉ vào kết giới.

Nhạn Nguy Hành đã hiểu ra, dùng kiếm chém vào kết giới.

Kết giới lập tức tách ra một khe hở, nhưng rất nhanh chóng khép lại.

Mắt của Niên Triều Trịch sáng lên.

Tách ra rồi.

Tuy đã khép lại, nhưng Nhạn Nguy Hành thật sự đã chém rách ra được.

Cũng có thể nói là, nếu chém thêm vài nhát nữa, Nhạn Nguy Hành sẽ có thể đưa

hai người bọn họ ra ngoài!

Niên Triều Tịch lập tức ngẩng đầu lên, định nói cái gì đó, nhưng nhìn thấy sắc

mặt trắng bệch của Nhạn Nguy Hành có chút bất thường, hô hấp cũng nặng nề

hơn vài phần.

L*иg ngực của hắn nồng đặc mùi máu.

Niên Triều Tịch ngay tức khắc đưa tay ra.

Sau đó, đầu ngón tay của nàng bị nắm lấy.

Niên Triều Trịch ngẩng đầu lên nhìn hắn, không hiểu tại sao, bên tai bỗng

vang lên một câu nói: “Trên người hắn có vết thương cũ.”

“Nhạn Nguy Hành.” Giọng nàng hơi run rẩy: “Ngươi bị thương rồi sao?”



Ngay khi tà niệm tập kết lại ở thành Nguyệt Kiến, Mục Doãn Chi đã phát hiện

ra có gì đó không đúng.

Nhưng tốc độ tập kết lại của tà niệm quá nhanh, bọn họ chưa kịp đối phó, cả thành Nguyệt Kiến đã bị bao phủ bởi kết giới, trở thành một hòn đảo cô lập.

Lúc đó Mục Doãn Chí vẫn bình tĩnh như trước, ra lệnh: “Ra lệnh cho toàn bộ

binh lính tập hợp lại, đưa tất cả những người phàm đến sau núi trú ẩn, kết giới

bên ngoài có thứ gì đó.”

Binh lính nhận lệnh rời đi.

Thẩm Thoái phi nhanh đến bên cạnh hắn ta nhìn cái gì đó, ngay lập tức nói:

“Thành chủ, đi tìm Hề Hề mượn quân Yến Kỵ, ta nghi ngờ bên ngoài kết giới là ma quỷ!”

Mục Doãn Chi đang định nói gì đó, Tông Thư đột nhiên xông vào.

Đầu tóc hắn ta rối bù, mũ trên đầu lệch sang một bên, ngước đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn bọn họ, giọng khàn khàn nói: “Không tìm thấy Hề Hề!”

Vào lúc này, tất cả mọi người đều im lặng.
« Chương Trước