Bỗng nhiên, hắn quay đầu lại nhìn. Trong đôi mắt đó, không có lấy một chút nhân tính.
Niên Triều Tịch chưa bao giờ nghĩ rằng đôi mắt của Nhạn Nguy Hành lại có thể
mang sự lạnh lẽo không chút nhân tính như vậy.
Trong giây lát, nàng nhận rằng đôi mắt mà nàng đang nhìn vào là của một con
quái thú, chứ không phải của con người.
Đôi mắt đó đen đặc như tà niệm đã bao phủ cả thành Nguyệt Kiến, nhưng nó lại
trong trẻo hơn cái thứ tà niệm vẩn đυ.c kia, con ngươi màu đen được bao quanh bởi một vòng màu huyết sắc, tạo nên cảm giác bất thường khó tả.
“Đạo quân Nhạn…”
Niên Triều Tịch vô thức gọi tên hắn.
Tiếng gọi đó dường như đã kích động đến một cơ quan nào đó, ngay tức khắc,
thiếu niên đang nửa quỳ ở trên núi xác và biển máu bỗng cử động.
Mũi kiếm dính máu đâm về hướng Niên Triều Tịch.
Thanh kiếm ấy như được uống no máu tươi, ánh lên màu đỏ thẫm, tiến đến gần
trước mắt của Niên Triều Tịch một cách nhanh chóng.
Đồng tử của Niên Triều Tịch co thắt lại!
Vào lúc đó, bộ não truyền đến cảnh báo về sự nguy hiểm, nàng nhận thức được
vô cùng rõ ràng rằng nàng thật sự sẽ chết!
Nhưng mà… Thanh kiếm đó quá nhanh.
Niên Triều Tịch lập tức ngã sang bên cạnh để cố tránh mũi kiếm.
Vào khoảnh khắc ấy, nàng cứ ngỡ rằng bản thân chắc chắn sẽ chết bởi thanh kiếm kia, thì lưỡi kiếm chỉ sượt qua cắt đứt một lọn tóc của nàng, rồi có một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy nàng, sau khi dừng lại vài giây, liền ôm chặt lấy nàng vào lòng.
Phía sau nàng phát ra âm thanh của đao kiếm đâm vào da thịt, nối tiếp là một
tiếng gầm thét không giống con người.
Rút lại kiếm, chất lỏng ấm nóng văng lên trên bàn tay đang để lộ ra ngoài của
nàng.
Niên Triều Tịch giật mình, trong vô thức muốn quay đầu lại.
Tuy nhiên, vòng tay ấy lập tức ôm chặt hơn, dường như sợ nàng sẽ vùng vẫy
thoát ra được.
Trên đỉnh đầu nàng vang lên giọng nói không được lưu loát lắm: “Đừng nhìn.”
Giọng nói của hắn ngập ngừng khàn khàn, giống như một con dã thú chưa từng
nói chuyện với loài người.
Niên Triều Tịch lo lắng bất an.
Đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao Nhạn Nguy Hành lại bỗng nhiên trở thành dáng vẻ
như này, dường như… Mọi sự tỉnh táo đã mất đi, chỉ còn lại dáng vẻ của thú
tính?
Nàng ngước đầu lên phía trên vai của hắn để nhìn ra phía sau, những mảnh tay
chân của những con quỷ kia gần như đã được xếp chồng thành núi.
Mới lúc nãy, Nhạn Nguy Hành vẫn còn ngồi nửa quỳ trên cái núi nhỏ đấy, biểu
lộ một dáng vẻ không chút lý trí.
Cái thứ mà Nhạn Nguy Hành vừa mới gϊếŧ là cái gì vậy? Cũng là một loại quỷ sao?
Niên Triều Tịch mím mím môi, thử cử động một chút.
Sau khi Nhạn Nguy Hành gϊếŧ những conquỷ kia đã trở nên im lặng, nhưng giờ đây bỗng như giật mình, bàn tay đang ôm đã giữ đầu của Niên Triều Tịch
và trực tiếp ấn đầu nàng vào lòng hắn.
Đầu mũi của Niên Triều Tịch va phải l*иg ngực rắn chắc, tầm nhìn đã bị lớp vải đen che lấp đi.