Chương 72

Giọng nói chàng thiếu niên trầm thấp truyền đến.

Ngay sau đó, một thanh kiếm đẫm máu mở ra một bộ móng vuốt màu xám, lại “Keng” một tiếng.

Chính là thanh kiếm này khi nãy đã chặn giúp nàng một đòn chí mạng.

Mà thứ tập kích nàng…

Niên Triều Tịch ngẩng đầu, nhìn thấy một con quái vật thân to đen vừa giống người vừa giống thú, xấu xí như ác niệm sâu nhất thế gian.

Nó gầm lên ôm lấy một cánh tay bị gãy.

Niên Triều Tịch bị âm thanh gầm lớn này kí©h thí©ɧ làm nội tạng đau đớn, theo bản năng nắm chặt Chiến Thần Đồ Phổ trong tay.

Ngay sau đó, Chiến Thần Đồ Phổ đột nhiên hóa thành một luồn ánh sáng, chui thẳng vào trong đầu Niên Triều Tịch. Trước mắt Niên Triều Tịch tối sầm, trong nháy mắt mất hết toàn bộ ý thức.

Lúc nàng ngã xuống, chàng thiếu niên mặc áo choàng đen đột nhiên xuất hiện phía sau nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu.

Bất cứ nơi nào lọt vào trong tầm mắt hắn, trong tầm nhìn của hắn, ác niệm nổi lên từ dưới Khốn Long Uyên này kết hợp với những ác niệm lan truyền từ bên ngoài thành vào thời điểm này như là muốn bao phủ toàn bộ thành Nguyệt Kiến.

Ở dưới ác niệm này, thân thể ma quỷ được tạo thành từ những ác niệm trước mặt hắn như trở nên tầm thường.

Niên Triều Tịch nhìn thấy bản thân mình đã c.h.ế.t.

Nàng đem theo kiếm đứng trước Khốn Long Uyên, cả y phục nhàn nhạt bị m.á.u nhuộm thành m.á.u đỏ thẫm. Nàng có thể cảm nhận được đấy là m.á.u của mình, nhưng vì lượng m.á.u chảy quá nhiều, nàng nhất thời không phân biệt được rõ rốt cuộc là mình đã bị thương ở đâu. Nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng bị thương nặng như vậy, cũng chưa từng chảy nhiều m.á.u đến thế. Trên kiếm của nàng đầy những vết nứt, gần như là không thể dùng được nữa, nhưng nàng lại vẫn mang theo thanh kiếm này.

Cái đầu to lớn của một con giao thú m.á.u đen từ trong Khốn Long Uyên thò ra, phong ấn phía dưới Khốn Long Uyên đã không còn tác dụng với nó. Mắt của con giao thú đẫm m.á.u m.á.u đỏ nhìn nàng như đang nhìn một con chuột nhắt không biết tự lượng sức, xung quanh thân nó như có tà niệm dày đặc đang điên cuồng nhảy nhót.

Niên Triều Tịch ngẩng đầu lên, lọt vào tầm mắt nàng là một m.á.u đen tà niệm che lấp cả bầu trời, dày đặc phủ lên cả toàn bộ thành Nguyệt Kiến. Đêm nay đáng lẽ ra là một đêm trăng tròn, nhưng lại tối đen đến một ánh trăng cũng không thấy.

Con giao thú đầy tà niệm ấy nhìn nàng, tà niệm đen tối từ nó trỗi dậy gần như bao phủ lấy nàng khiến nàng không thể cử động được, cũng không thở nổi. Ác giao giống như một tay thợ săn xấu xa đang say mê dõi theo con mồi tuyệt vọng. Nó xem nàng đang đấu tranh như thế nào, nhìn thấy được sự tuyệt vọng muốn c.h.ế.t trong lòng của nàng, vì thế liền chuẩn bị cho nàng một đòn trí mạng.

Nhưng trước đó, nó vẫn độc ác nói: “Xưng danh là con gái của chiến thần, chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi.”