Chương 68

Thẩm Thoái đưa tay đặt một tấm ngọc bài xuống trước mặt Mục Doãn Chi, giọng điệu châm chọc nói: “Ngươi bảo ta chú ý tới thiếu thành chủ thành Hà Hạ kia, chỉ sợ chính ngươi cũng đã quên mất.”

Mục Doãn Chi giơ tay xoa xoa giữa lông mày, làm như vẻ vô cùng mệt mỏi: “Ta không quên, thiếu thành chủ kia làm sao rồi?”

Thẩm Thoái lạnh lùng nói: “Thiếu thành chủ chết rồi.”

Mục Doãn Chi dừng tay lại.

Hắn ta nhíu mày hỏi: “Chết như thế nào?”

Thẩm Thoái: “Chết bất đắc kỳ tử, sau khi hắn mê hoặc A Nghiên đến Khốn Long Uyên thì liền rời đi, thị vệ của ta vẫn luôn theo sau hắn tới tận thành Hà Hạ. Mới vừa tiến vào thành Hà Hạ hắn liền chết bất đắc kỳ tử, không tra ra nguyên do.”

Mục Doãn Chi trầm ngâm một lát: “Vậy là, manh mối lại bị đứt rồi.”

Thẩm Thoái bình tĩnh nói: “Ta đã cho người tiếp tục để mắt tới thành Hà Hạ rồi, thiếu thành chủ Hà Hạ cũng đã chết, thành Hà Hạ không thể nào không có động tĩnh.”

Mục Doãn Chi nghe vậy lại nhíu mày, nói: “Hiện tại nên đem trọng tâm đặt ở trong thành, mà nay bởi vì chuyện…Hề Hề từ hôn, toàn bộ thành Nguyệt Kiến đều trở nên náo loạn, đã ở trên nơi đầu sóng ngọn gió rồi. Đột nhiên lại xuất hiện thêm một Nhạn Nguy Hành không rõ lai lịch, thành Nguyệt Kiến sợ là càng rối loạn.”

Thẩm Thoái không để bụng: “Hề Hề từ hôn, xét đến cùng cũng là chuyện giữa hai người các ngươi. Thành Nguyệt Kiến có náo loạn thế nào cũng đều chỉ là xem náo nhiệt, kéo dài không quá nửa tháng đâu. Ngươi thay vì lo lắng chuyện này, không bằng lo lắng bá phụ ngươi sau khi biết chuyện năm đó thì ngươi nên…”

Hắn ta còn chưa dứt lời, đột nhiên dừng lại, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Mục Doãn Chi.

Dưới ánh nến, vẻ mặt Mục Doãn Chi khó đoán.

Thẩm Thoái lại đột nhiên nói: “Mục Doãn Chi, ngươi hối hận rồi à.”

Thậm chí hắn ta không dùng giọng điệu nghi vấn để hỏi.

Mục Doãn Chi cũng không phản bác.

Một lát sau, hắn ta đứng dậy đi đến bên cửa sổ, quay lưng về phía hắn ta, giọng nói bị gió đêm thổi rách nát.

Hắn ta nói: “Thẩm Thoái, cuộc đời này của ngươi chưa từng hối hận sao?”

Thẩm Thoái nghe vậy cười lạnh một tiếng, giọng nói ôn hòa bình tĩnh từ trước đến nay trở nên sắc bén: “Thẩm Thoái ta đi đến hôm nay, chưa bao giờ hối hận về việc mình đã làm!”

Mục Doãn Chi quay đầu lại nhìn hắn ta.

Thẩm Thoái lạnh lùng nói: “Cho đến hôm nay ngươi mới nói hối hận thì đã muộn rồi, Hề Hề không thể dụi được hạt cát trong mắt. Mục Doãn Chi ngươi cũng không phải một người có thể chịu đựng người khác ngủ ngon giấc ở bên cạnh. Hai người các ngươi ở chung luôn có một người phải lui bước. Việc ngươi và Hề Hề đường ai nấy đi không phải hôm nay thì cũng là ngày mai. Ngươi sẽ không bao giờ nói cho ta ngươi đi đến hôm nay lại nguyện ý lui bước?”

Mục Doãn Chi nhắm mắt lại: “Ta không lui được.”

Vẻ mặt Thẩm Thoái dịu lại.

“Nhưng mà” Mục Doãn Chi đột nhiên mở bừng mắt: “Thẩm Thoái, một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận.”