Quân Yến Kỵ đang chuẩn bị áp người đi, nàng lại đột nhiên nhớ tới điều gì đó nói: “Đợi một chút.”
Quân Yến Kỵ ngừng lại.
Niên Triều Tịch bước đi đến trước mặt Ô Nghiên.
Có thể là bởi vì khoảng thời gian trước nàng để lại cho Ô Nghiên một bóng ma tâm lý quá lớn, khi nói chuyện Ô Nghiên cũng không dám tới gần nàng, giờ phút này thấy nàng đi tới, theo bản năng mà run rẩy lên, lập tức liền muốn quay đầu đi.
Niên Triều Tịch nhéo cằm xoay đầu nàng ta lại, thần sắc lạnh lùng hỏi: “Ô Nghiên, ta có một vấn đề, tốt nhất là muội thành thật trả lời.”
Ô Nghiên hoảng sợ nhìn nàng.
Niên Triều Tịch nheo mắt hỏi: “Lúc trước muội muốn đến Khốn Long Uyên, là chủ ý của chính muội hay là chủ ý của thiếu thành chủ thành Hà Hạ kia?”
Ô Nghiên: “Là…thiếu thành chủ.”
Niên Triều Tịch truy hỏi: “Lúc trước hắn ta đã nói với muội như thế nào?”
Ô Nghiên nhắm mắt lại: “Hắn ta chỉ nói, hiện giờ trừ thư viện Đỗ Hành ra cũng chỉ có Khốn Long Uyên còn để một tấm bia đá của phụ thân, đáng tiếc Khốn Long Uyên chỉ có…tỷ có thể đến, phụ thân để lại tấm bia đá cũng chỉ có tỷ có thể nhìn thấy.”
Niên Triều Tịch trong nháy mắt liền đoán được tâm tư của nàng ta: “Cho nên muội liền cảm thấy, muội cũng là con gái của phụ thân, cho nên tấm bia đá kia, muội cũng có tư cách xem.”
Ô Nghiên trầm mặc một lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Niên Triều Tịch cười nhạo một tiếng, buông lỏng tay ra, lui về phía sau hai bước.
Ô Nghiên bướng bỉnh nhìn nàng như thể không cảm thấy nàng ta nói không có cái gì không đúng.
Niên Triều Tịch không trả lời nàng ta, chỉ lạnh lùng nói: “Đưa nàng ta trở về, phái thêm hai quân Yến Kỵ khác canh giữ nàng ta cấm túc. Nếu binh phủ Thành chủ phủ ngay cả canh chừng Ô Nghiên cũng không được, quân Yến Kỵ kia sẽ ra hỗ trợ.”
“Vâng!”
Ô Nghiên bị quân Yến Kỵ mang đi rất xa, đôi mắt bướng bỉnh vẫn nhìn chằm chằm nàng như cũ.
Niên Triều Tịch nhìn một hồi, chán nản thu hồi tầm mắt.
Nàng không thích Ô Nghiên, nhưng chuyện Khốn Long Uyên, nàng cũng không hoàn toàn cảm thấy Ô Nghiên lại là người biết bí mật của tấm bia đá, cố tình đυ.ng vào phong ấn.
Nàng ta chỉ ngu ngốc ở một phương diện nào đó, nhưng ở những mặt khác lại tỉnh táo thật sự.
Nàng hiểu người bản thân bây giờ có thể dựa vào là ai, nếu không nàng cũng sẽ không để ý thân phận con gái của chiến thần như vậy.
Người khả nghi chính là vị thiếu thành chủ kia.
Giờ không đề cập tới chuyện vì sao hắn ta lại biết tấm bia đá kia, hắn ta quá hiểu rõ tâm lý của Ô Nghiên rồi.
Biết nàng ta không thể giữ bình tĩnh khi nhắc đến phụ thân mình, biết nàng ta để ý như nào về thân phận con gái chiến thần, biết nàng ta đối với Niên Triều Tịch không cam lòng đến mức nào.
Cho nên chuyện “Chỉ có Niên Triều Tịch mới có thể nhìn thấy tấm bia đá” liền đủ để cho nàng ta mất đi lý trí.