Hơn nữa còn vừa hay là trong nguyên tác nàng không sống được bao lâu nữa.
——Trong nguyên tác nàng chết ở chương một không sai, nhưng Chiến Thần Đồ Phổ vẫn được nhắc đến xuyên suốt trong toàn bộ văn bản.
Niên Triều Tịch lập tức đi ra ngoài, bước chân càng lúc càng nhanh, vẻ mặt cũng càng ngày càng lạnh lùng.
Cho đến khi một chân nàng bước ra khỏi Tàng Thư Các, một giọng nói trầm thấp mang chút kinh ngạc vang lên.
“Hề Hề?”
Bước chân Niên Triều Tịch khựng lại, những suy nghĩ đang cuốn theo vô số âm mưu của nàng cũng dừng lại.
Nàng theo bản năng nhìn về phía phát ra thanh âm.
Dưới ánh trăng, chàng thiếu niên đứng ở cách nàng không xa nhìn nàng, khuôn mặt nửa rõ nửa ẩn nhìn không rõ nhưng không hiểu sao lại đẹp như yêu quỷ, gần như khiến con người ta rung động.
Hơi thở của Niên Triều Tịch đều dừng lại.
Phải một lúc lâu sau, nàng há miệng thở dốc, hỏi: “Đạo quân Nhạn, sao ngươi còn ở nơi này?”
Bởi vì nàng không biết bản thân có thể ở trong Tàng Thư Các bao lâu, Yểm Nhi nàng đều để cho đi về trước. Nhạn Nguy Hành…Chẳng lẽ vẫn luôn chờ ở chỗ này?
Niên Triều Tịch lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Nhưng Nhạn Nguy Hành lại thản nhiên nói: “Nếu đã cùng Hề Hề tới, ta đương nhiên phải đợi Hề Hề rồi.”
Niên Triều Tịch sửng sốt một lát, sau đó mỉm cười, đột nhiên không muốn nghĩ tới những âm mưu vừa mới nảy sinh.
Nàng lập tức đi tới, cười nói: “Nếu đã đợi rồi, vậy phiền đạo quân Nhạn lại đưa ta trở về vậy.”
Thiếu niên đạo quân nghe vậy trầm mặc đi đến bên nàng, ra dáng vẻ bảo vệ.
Niên Triều Tịch lúc này mới phát hiện, diện mạo chàng thiếu niên Nhạn Nguy Hành có chiều cao quả thật là đáng kinh ngạc. Hắn đi đến bên cạnh nàng, đỉnh đầu nàng chỉ có thể ngang bằng với bờ vai của hắn.
Niên Triều Tịch liếc mắt quan sát, tính toán sơ qua một chút, người này phải cao một mét tám mươi lăm trở lên.
Hơn nữa bả vai rộng lớn, dáng người cao ráo, thật sự là một cái giá treo đồ.
Niên Triều Tịch liếc mắt trộm nhìn thêm một cái, dường như cảm thấy chưa đủ, nên tiếp tục trộm nhìn thêm một lần nữa, vừa nhìn trộm vừa không ngừng suy nghĩ.
Bản thân nàng không phát giác ra được, Nhạn Nguy Hành lại bị nàng liếc mắt một cái rồi lại liếc mắt một cái đến nỗi thân hình cứng đờ.
Sau đó hắn giả vờ không thèm để ý nói: “Đúng rồi, khi ta đang đợi nàng thì gặp được vị y sư kia của nàng, hắn ta hình như cũng đang tìm nàng.”
Niên Triều Tịch theo bản năng nhíu mày: “Hắn ta tìm ta làm gì?”
Nhạn Nguy Hành lắc đầu: “Hắn ta cũng đâu có nói cho ta biết.”
Niên Triều Tịch chẳng hề để ý nói: “Vậy không cần phải để ý hắn ta.”
Nhạn Nguy Hành khóe miệng nhếch lên một nụ cười vô hình.
Ngay sau đó hắn lại phảng phất lơ đãng nói: “Đúng rồi, lúc ấy Tịnh Vọng cứ phải xem Thất diệp lan một cái, ta liền lấy ra để hắn ta nhìn thoáng qua, vừa hay bị vị y sư kia thấy được, hắn hỏi ta vì sao cầm Thất diệp lan. Cái này…đối với nàng không có gì ảnh hưởng chứ?”