Đồ của nàng, vì sao nàng lại không thể tặng.
Ban đầu là hắn ta tự tiện động vào đồ của nàng dùng cho Ô Nghiên.
Bây giờ Thất diệp lan biến thành đồ của nàng, nàng muốn dùng như thế nào, dùng cho ai, hắn ta không có bất cứ quyền quyết định nào.
Cho dù đây là người không liên quan.
Vì thế sự bất lực lại biến thành không cam lòng.
Hắn ta nhất thời không thể phân biệt bản thân không cam lòng là bởi Hề Hề đem Thất diệp lan tùy tiện tặng ra ngoài, hay là không cam lòng chuyện nàng cho phép chàng thiếu niên trước mắt này gọi nàng là “Hề Hề”.
Cuối cùng hắn ta nhìn thoáng qua Thất diệp lan rồi xoay người rời đi.
Nhạn Nguy Hành nhìn bóng dáng hắn ta, biểu cảm trên khuôn mặt nhạt dần.
Tịnh Vọng tiến đến bên cạnh hắn, tấm tắc nói: “Lại một tên đầu óc bệnh hoạn.”
Nhạn Nguy Hành không nói lời nào, một lúc sau nhàn nhạt dời đi khỏi tầm mắt.
Một lát sau, hắn lại mở miệng nói: “Tịnh Vọng, khi ở Khốn Long Uyên ta cảm nhận được ma khí, giống hệt những gì ta cảm nhận được ở phủ Thành chủ ngày ấy.”
Sắc mặt Tịnh Vọng lập tức trở nên nghiêm túc.
“Ma khí phủ Thành chủ xuất hiện ở Khốn Long Uyên?”
…
Niên Triều Tịch ở Tàng Thư Các, từ buổi sáng đến ban đêm suốt năm canh giờ, xem qua tất cả những thứ phụ thân nàng để lại trong Tàng Thư Các.
Thân thể nàng tuy yếu đuối nhưng trí nhớ của nàng lại cực kỳ tốt, về cơ bản những thứ mới xem qua một lần thì sẽ không quên đi, cũng sẽ không nhớ lầm.
Nhưng nàng không tìm thấy bất cứ thứ gì liên quan đến Chiến Thần Đồ Phổ hay liên quan đến vòng ngọc giác của Chiến Thần Đồ Phổ trên cổ nàng trong số những thứ mà phụ thân nàng để lại.
Phụ thân cũng không để lại cách tháo bỏ vòng ngọc giác ở chỗ này.
Niên Triều Tịch bỏ quyển bút ký cuối cùng xuống, ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên cuốn sách, đầu óc bắt đầu quay cuồng.
Giả sử phụ thân thật sự để lại cho mình phương pháp mở vòng ngọc giác, nếu Tàng Thư Các không có thì sẽ còn có chỗ nào là có thể bị nàng nhìn thấy chứ?
Ký ức Niên Triều Tịch liền quay về một đêm trước khi phụ thân tử trận.
Ông đeo chiếc vòng ngọc giác cho nàng, chỉ nói trong vòng ngọc giác có Chiến Thần Đồ Phổ, nhưng không có nói phương pháp mở nó ra.
Ông chưa kịp nói cho nàng cách mở nó thật, hay là bởi vì nguyên nhân nào đó mà cố ý không nói cho nàng cách mở nó ra?
Nếu thật sự là vì vế sau… Phụ thân nhất định sẽ để lại hướng dẫn ở chỗ nào đó.
Niên Triều Tịch lật trang sách càng lúc càng nhanh.
Có chỗ nào đủ để cất giữ mà có thể bị nàng nhìn thấy không, tốt nhất là chỉ có thể bị nàng nhìn thấy…
Tay Niên Triều Tịch bỗng nhiên dừng lại.
Nàng nghĩ ra rồi.
—— Khốn Long Uyên.
Có thể bị nàng nhìn thấy, tốt nhất chỉ có thể bị nàng nhìn thấy.
Niên Triều Tịch đi ra từ Tàng Thư Các với vẻ mặt nghiêm trọng.
Cái nơi Khốn Long Uyên này hoàn toàn phù hợp suy đoán của nàng.