…
Niên Triều Tịch cuối cùng vẫn vào Tàng Thư Các.
Tàng Thư Các chỉ cho phép một người đi vào, cho dù Nhạn Nguy Hành đã từng là chủ nhân của chiếc chìa khóa, nhưng khi hắn đem chìa khóa đưa cho Niên Triều Tịch thì đã đánh mất tư cách đi vào.
Trước khi Niên Triều Tịch đi vào, nhìn hắn một cái, chàng thiếu niên ôm cây kiếm, lưng thẳng tắp đứng ở bên ngoài, như có thể luôn luôn chờ đợi.
Nàng hít sâu một hơi, đẩy cánh cửa nặng nề của Tàng Thư Các ra rồi bước vào.
Sau khi nàng đi vào, cánh cửa Tàng Thư Các tự động đóng lại, bảo hộ kết giới một lần nữa khép kín.
Nhạn Nguy Hành thu lại ánh mắt liền thấy Tịnh Vọng đưa tay ra lấy chiếc vòng chứa đồ của hắn.
Nhạn Nguy Hành lẳng lặng nhìn đôi tay kia, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Tịnh Vọng không cảm thấy xấu hổ khi bị bắt gặp, ngược lại vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Nhạn Nguy Hành, ta rốt cuộc có phải bằng hữu của ngươi không?”
Nhạn Nguy Hành dứt khoát nói: “Không phải.”
Tịnh Vọng: “…”
Lời này không biết phải tiếp tục thế nào.
Sau đó, hắn ta dứt khoát cũng không quan tâm bạn bè hay không nữa, cứ phải nhìn Thất diệp lan bằng được.
Nhạn Nguy Hành bị hắn ta quấy rầy đến bất lực, đen mặt mở vòng trữ vật, lấy Thất diệp lan ra.
Tịnh Vọng tiếp nhận, một lúc sau mới thốt lên đầy kinh ngạc.
Nhưng còn chưa đợi hắn ta xem một cái hẳn hoi, phía sau lưng hai người liền truyền đến một giọng nói khàn khàn: “Thất diệp lan này, các ngươi lấy từ đâu?”
Hai người xoay lại liền nhìn thấy Tông Thư.
Khi đó Tịnh Vọng còn cầm Thất diệp lan lên, ánh mắt của Tông Thư càng nhìn chằm chằm nó, sắc mặt nặng nề.
Hắn ta đặc biệt tới đây để tìm Niên Triều Tịch, cứ đi tới được nơi này lại không nhìn thấy Niên Triều Tịch, ngược lại hắn thấy Thất diệp lan của hai người.
Sắc mặt của hắn ta đột nhiên tối sầm lại.
Nhạn Nguy Hành nhìn hắn ta một lát, lãnh đạm nói: “Lấy từ đâu? Đương nhiên là Hề Hề tặng cho ta.”
Lời vừa dứt, ánh mắt như chim ưng của Tông Thư chậm rãi nhìn vào hắn, vừa lạnh lùng vừa trầm.
“Hề Hề” hắn ta lặp lại nói, thanh âm mang theo sự tức giận: “Ai cho ngươi gọi cái tên này?”
Nhạn Nguy Hành lạnh lùng nói: “Đương nhiên là Hề Hề chính miệng nói, nàng nói cho ta gọi nàng là Hề Hề.”
Sắc mặt Tông Thư càng thêm âm trầm, lạnh lùng nhìn hắn.
Nhạn Nguy Hành chưa phát hiện có gì đó không đúng, không chút để ý nói: “Tên là Hề Hề cho ta gọi thế, Thất diệp lan này cũng là Hề Hề tặng cho ta, làm sao? Có cái gì không đúng sao?”
Tông Thư trầm mặc thật lâu, cuối cùng nghẹn ngào nói: “Nàng ấy đem Thất diệp lan đưa cho ngươi?”
Nhạn Nguy Hành bình tĩnh hỏi: “Đồ của nàng, vì sao nàng lại không thể tặng chứ?”
Tông Thư cũng không nói chuyện thêm nữa.
Chỉ trong chốc lát như vậy, nhìn thấy Thất diệp lan xuất hiện ở trên tay người xa lạ, trong lòng hắn ta lửa giận ngập trời.
Nhưng lời nói của người trước mặt này lại làm lửa giận của hắn ta đều trở nên bất lực.