Chương 60

Nhạn Nguy Hành không biết trong này còn có khúc mắc như vậy, tự nhiên không rõ nguyên do, còn chuẩn bị từ chối.

Niên Triều Tịch cũng đã cầm lấy chìa khóa, khom lưng đem Thất diệp lan đặt ở trong tay hắn, cười tủm tỉm nói: “Chìa khóa ta nhận lấy, hôm nay ta sẽ đến Tàng Thư Các, Thất diệp lan này, đạo quân Nhạn cũng không nên từ chối ta nữa.”

Khi nàng cười như ánh trăng chiếu xuống, bởi vì nàng cúi lưng nên ánh trăng đã cách hắn cực gần.

Trong đầu Nhạn Nguy Hành trống rỗng trong chốc lát. Thấy nàng đứng dậy, đầu ngón tay hơi hơi giật giật giống như muốn vươn tay, nhưng lại mau chóng bị hắn ngăn lại.

Khi hồi thần lại, hắn đã khàn giọng nói: “Ta cùng với…Hề Hề đi.”

Thiếu nữ trước mặt như có chút kinh ngạc, lại vội vàng gật đầu, cười nói: “Ngươi chịu nhận lấy là được, vậy ta ra ngoài chờ đạo quân Nhạn.”

Nhạn Nguy Hành không biết mình đã nói cái gì, chờ khi hồi phục lại tinh thần, Tịnh Vọng không biết xông ra từ chỗ nào, cả người còn ướt sũng. Vừa lẩm bẩm câu “sắc đẹp làm hại người” vừa lén lút đưa tay ra chạm vào Thất diệp lan.

Nhạn Nguy Hành vô cảm cầm thanh kiếm lên.

Tịnh Vọng hậm hực rút tay lại.

Tịnh Vọng vừa rời đi, Nhạn Nguy Hành nhìn đóa hoa trong tay, sửng sốt hồi lâu.

Khi đoàn người về thành Nguyệt Kiến, vừa lúc đi ngang qua Khốn Long Uyên.

Khốn Long Uyên nhốt ác giao bên dưới, nhưng ác giao dù bị phong ấn nhưng vẫn rất tỉnh táo.

Nó thường xuyên ngủ quên, có lúc ngủ là ngủ mười mấy năm, khi tỉnh lại Niên Triều Tịch đã gia cố thêm vòng phong ấn tiếp theo.

Có lúc nó sẽ tỉnh lại, khi nó tỉnh lại, tiếng hơi thở thô nặng đến nỗi cả ngọn núi đều sẽ rung chuyển theo. Có khi sẽ phát ra một tiếng kêu dài không cam lòng. Lúc ấy, toàn bộ thành Nguyệt Kiến đều sẽ bị quấy rầy đến không được yên ổn.

Nói ra cũng trùng hợp, lần này khi Niên Triều Tịch đi ngang qua, không biết ác giao là cảm ứng được sự hiện diện của nàng hay là vừa hay tỉnh lại, nàng mới vừa bước lên Khốn Long Uyên, tiếng gầm dài đã vang vọng khắp trời đất.

Niên Triều Tịch đột nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn vực sâu, vẻ mặt khó đoán.

Một lúc lâu sau, tiếng kêu dài cuối cùng cũng dừng lại, nàng nhìn vực sâu cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói: “Tiểu súc sinh.”

Nói xong cũng không thèm nhìn tới liền nhấc chân đi.

Ác giao trong vực sâu không biết có phải bị những lời này chọc giận hay không, tiếng gầm lại vang lên lần nữa, lần này lại mang theo hơi thở lạnh lẽo, làm da đầu người nghe tê dại.

Tịnh Vọng nghĩ một chút, lập tức đuổi kịp Niên Triều Tịch, thấp giọng hỏi: “Tiểu thành chủ, ác giao này từ trước vẫn luôn như vậy sao?”

Niên Triều Tịch lắc đầu: “Lúc trước không như vậy, nó bị phong ấn quá lâu rồi, phần lớn thời gian đều ngủ say. Lần này có lẽ là do suýt chút nữa đã trốn thoát mà lại bị phong ấn thôi, khéo là đang mắng chửi ta.”

Tịnh Vọng: “Có thể vậy.”

Hắn ta quay đầu lại, nhìn thấy Nhạn Nguy Hành không theo kịp, cúi đầu nhìn xuống chân vực sâu, tay cầm chuôi kiếm, vẻ mặt lạnh nhạt.