Tịnh Vọng nói ngắn gọn: “Linh dược bị tuyệt chủng, bán cho ngươi mười lần cũng không mua được.”
Nhạn Nguy Hành lập tức rụt tay lại, không đồng tình nhìn Niên Triều Tịch, nói: “Cái này, cô nương vẫn nên giữ lại đi.”
Niên Triều Tịch nhìn thảo dược trong tay mình, mỉm cười nói: “Không sao, dù gì nhánh thảo dược này cũng tính là ta miễn phí có được.”
Hai người đẩy qua đẩy lại, nhìn Tịnh Vọng ánh mắt ham muốn.
Cuối cùng, hắn ta nhỏ nhẹ nói: “Nhạn Nguy Hành, tiểu thành chủ đối tốt với ngươi như vậy, từ nay về sau ngươi làm trâu làm ngựa báo đáp tiểu thành chủ đi.”
Chỉ trong nháy mắt, bốn chữ “làm trâu làm ngựa” này lại làm cho Nhạn Nguy Hành rung động, sau đó nhanh chóng nhận ra lời của Tịnh Vọng không đáng tin tới mức nào.
Hắn đang định mắng hắn ta, vậy mà Tịnh Vọng lấy ra từ bên cạnh chiếc chìa khóa mà hắn thắng trong lần thi đấu này, không biết xấu hổ đưa cho Niên Triều Tịch, sau đó hắn ta nói với giọng điệu khuyến khích: “Tiểu thành chủ, đây là chìa khóa mà Nhạn Nguy Hành thắng được, vốn dĩ định tặng cho ngươi, bây giờ đã tặng cho ngươi, lại có Nhạn Nguy Hành làm trâu làm ngựa cho ngươi cả đời này, ngươi để ta chạm vào thất diệp thảo này một chút thế nào? Chỉ chạm một chút, không thiệt!”
Niên Triều Tịch: “…”
Nhạn Nguy Hành: “…”
Yểm Nhi: “…”
Nhạn Nguy Hành lại nâng chân đá Tịnh Vọng ra ngoài.
Tịnh Vọng bị đá “bụp” một tiếng xuống vực nước lạnh.
Niên Triều Tịch xem đến thế là đủ rồi.
Nàng khéo léo nói: “Tình cảm của hai vị thật đúng là không tồi, phương thức chung sống cũng thật độc đáo.”
Một người có thể làm bạn đồng hành của mình chết tại chỗ, một người có thể làm bạn đồng hành qua đời ở vị trí ban đầu, tổn thương lẫn nhau thành như vậy còn có thể kết bạn cùng nhau đi đến thành Nguyệt Kiến, cũng là không dễ dàng gì.
Nhạn Nguy Hành nghe vậy cả người cứng đờ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến mức có chút lạnh lùng nhưng hai tai lại thành thật mà đỏ bừng lên.
Nhưng chính hắn có thể cũng không ý thức được, giọng điệu vô cùng lạnh lùng nói: “Tịnh Vọng nói nhảm thôi, cô nương không cần để ý.”
Hắn cố gắng giải thích.
Niên Triều Tịch hai tay chống cằm ngồi trước mặt hắn, mơ hồ nhìn vành tai hắn, lơ đãng lắng nghe.
…Không biết vì cái gì, nhìn dáng vẻ đó lại rất muốn chạm vào.
Không biết có cơ hội sờ một chút hay không.
Cứ nghĩ như vậy, nàng thuận miệng nói: “Ngươi gọi ta là Hề Hề đi, phụ thân ta đều gọi ta như vậy.”
Giọng nói vừa dứt, Niên Triều Tịch sửng sốt, bản thân cũng không kịp phản ứng.
Từ khi nào mà nàng trở nên nói nhiều đến mức để một đạo quân mới quen được vài ngày, lai lịch bí ẩn gọi mình bằng biệt danh chứ?
Nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía Nhạn Nguy Hành, thấy trên khuôn mặt tuấn kỹ kia cũng có chút ngơ ngác.
Niên Triều Tịch đột nhiên bình thường trở lại.
Từ trước đến nay nàng luôn làm theo ý mình, muốn làm cái gì thì sẽ đi làm, rất ít khi đi bới gốc.