Chương 55

Hắn ta cũng quen với việc nàng bất kể có linh dược gì cũng đều gửi tới chỗ hắn ta, đôi khi trong tay hắn ta thiếu linh dược gì thì sẽ trực tiếp nhờ Niên Triều Tịch, không cần biết nàng có dùng tới hay không.

Thậm chí không nhất thiết là linh dược, ngày thường nàng ngẫu nhiên có được pháp khí bảo hộ gì, miễn là cảm thấy Tông Thư có thể dùng, đều sẽ cử người đưa tới.

Hai người đều đã quen với việc này, khi đó nàng ấy tin tưởng hắn ta, thậm chí còn tin tưởng hắn ta hơn cả Mục Doãn Chi.

Vì họ là huynh muội tâm giao.

Huynh muội tâm giao này, không chỉ vì một lần nàng cứu hắn ta, bọn họ cùng nhau vượt qua hoạn nạn vài lần, mà là vì, Niên Triều Tịch trước nay đa nghi mà lại nguyện đem tính mạng giao vào trong tay hắn ta.

Nhưng bây giờ nàng không tin hắn ta nữa.

Có thể là hai người do thói quen lâu ngày này, cùng với việc Niên Triều Tịch phải dùng linh dược riêng của mình, nhưng trong vô thức hắn ta đã hỏi tại sao.

Niên Triều Tịch liền cười, bình tĩnh nói: “Ta muốn lấy linh dược của riêng mình, cũng cần có lý do sao?”

Tông Thư cau mày lại, tựa hồ bị kích động, lạnh lùng nói: “Muội biết ta không phải có ý này!”

Niên Triều Tịch nhìn hắn ta vài giây, thản nhiên nói: “Ta sẽ không tới Dược Lư chỗ huynh nữa, chỗ dược liệu đó để lại ở đó cũng không có tác dụng gì, ta muốn lấy lại, chỉ vậy thôi.”

Đây là lần đầu tiên Niên Triều Tịch trước mặt hắn ta thẳng thắn nói rằng bản thân không tới Dược Lư nữa.

Ngực hắn ta hai lần đập liên hồi, khi hắn ta mở mắt ra lần nữa, trong mắt đè nén sự tức giận, lạnh lùng hỏi: “Muội thật sự không cần ta chữa bệnh nữa?”

Niên Triều Tịch: “Khi nãy ta nói rồi.”

Tông Thư tức giận cười lạnh nói: "Được! Đã như vậy, ta sẽ trả lại cho muội!"

Nói xong, dứt áo rời đi.

Hắn ta là một người kiêu ngạo, còn kiêu ngạo hơn cả Niên Triều Tịch, hắn ta cho phép Niêu Triều Tịch chế giễu tới mức này, đã là kiên nhẫn lắm rồi.

Nhưng khi hắn ta vừa bước tới cửa, thấy Niên Triều Tịch lại gọi hắn ta.

Vào khoảnh khắc đó, Tông Thư cho rằng nàng ấy hối hận rồi.

Giây tiếp theo, hắn ta lại nghe nàng nói: “Dược liệu ta để lại hơn sáu mươi năm không ít, e rằng sẽ phải mất một thời gian mới phân loại được, những cái này ta có thể đợi, nhưng có một loại thuốc, ta cần ngay bây giờ.”

Tông Thư hít một hơi: “Cái gì.”

Niên Triều Tịch: “Ta muốn thất thương thảo.”

Thất thương thảo, có hiệu quả với điều trị nội thương, mà hiệu quả điều trị nhanh vô cùng, có thể gọi là thuốc khẩn cấp.

Từ sau trận chiến chính tà, địa phương nơi thất thương thảo sinh trưởng bị ô nhiễm, thứ này trở nên cực kỳ quý hiếm, mười mấy năm trước, một người thuộc hạ của phụ thân đã dâng tặng một cây tới cho Niên Triều Tịch.

Nhưng vì bệnh của nàng cũng không phải nội thương, nàng tự biết bản thân không dùng tới, trực tiếp gửi tới Dược Lư.