Ông nói, nàng không cầm được kiếm, nhưng nàng có thể vung roi, cây roi này là do ông tự chế luyện có linh lực, bị đánh một cái nhất định rất đau, sau này nếu nàng gặp phải người như vậy, trực tiếp vung roi là được.
Sau khi phụ thân qua đời, rất lâu rồi nàng chưa rút cây roi này ra.
Mạch suy nghĩ của nàng dâng trào, tên thị vệ bị quất một roi phẫn uất hỏi: “Tiểu thành chủ đây là có ý gì!”
Niên Triều Tịch nhìn hắn ta một cái, cười nói: “Ngươi thật trung thành bảo vệ chủ nhân."
Thị vệ ngưng lại một chút, bình tĩnh nói: “Không có mệnh lệnh của thành chủ, kho này không mở được, xin tiểu thành chủ đừng làm khó tiểu nhân.”
Niên Triều Tịch: “Đồ của ta ở bên trong đó, ta nói mở được là mở được.”
Tên thì vệ còn muốn nói thêm gì đó, liền nghe Niên Triều Tịch thản nhiên nói: “Ngươi đoán bây giờ ta dùng cây roi này đánh chết ngươi, Mục Doãn Chi có đòi lại công lý cho ngươi không?”
Thị vệ đột nhiên bất động.
Niên Triều Tịch trực tiếp nói với quân Yến Kỵ: “Mở kho!”
Hàng chục quân Yến Kỵ cưỡng chế mở kho ra, theo chỉ thị của Niên Triều Tịch, chuyển đồ của nàng ra ngoài.
Yểm Nhi ở bên cạnh vừa kích động vừa lo lắng, căng thẳng hỏi: “Cô nương, thật sự chuyển đi như vậy sao?”
Niên Triều Tịch khó hiểu nhìn nàng ấy: “Chuyển thì chuyển thôi, đi theo ta ngươi còn sợ gì chứ?”
Tiểu nha đầu đó càng kích động hơn, hỏi: “Vậy tiếp theo chúng ta làm gì?”
Niên Triều Tịch quay đầu nhìn về phía viện của mình, nhàn nhạt nói: “Chúng ta chuyển ra khỏi phủ thành chủ.”
…
Mục Doãn Chi quay về muộn hơn Niên Triều Tịch nửa canh giờ, không ai biết hắn ta đi làm gì trong nửa canh giờ ấy, chỉ là sau khi quay về, hắn ta đã bị bao phủ bởi một luồng khí lạnh.
Hắn ta còn chưa về tới viện, thuộc hạ đã vội chạy tới, vừa gặp đã đen mặt lại nói về mọi việc làm của Niên Triều Tịch trong nửa canh giờ qua.
Mục Doãn Chi không bất mãn giống hắn ta, hắn ta càng tức giận, ánh mắt Mục Doãn Chi nhìn hắn ta càng lạnh.
Đợi hắn ta nói xong, hỏi: “Vì vậy, tiểu thành chủ muốn mở kho, tại sao lại không mở cho nàng ấy?”
Tên thuộc hạ sững sờ một lúc, không rõ tại sao nói: “Không phải người từng nói, chỉ có mệnh lệnh của người mới được mở kho, còn nữa không phải tiểu thành chủ đã hủy bỏ hôn ước với người rồi sao?”
Mục Doãn Chi lạnh lùng nói: “Ta cũng từng nói qua, mệnh lệnh của tiểu thành chủ thành Nguyệt Kiến cũng giống như mệnh lệnh của ta, hơn nữa trong kho có đồ của nàng ấy, tại sao không thể lấy?”
Tên thuộc hạ nhất thời im bặt.
Mục Doãn Chi trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi: “Khi trước, các ngươi đều như vậy sao?”
Tên thuộc hạ cúi đầu.
Mục Doãn Chi nhìn rồi bỗng nhiên cười tự giễu.
Trước đây, hắn ta coi Hề Hề như một đứa trẻ chỉ biết làm loạn, sao người khác có thể coi trọng lời nói của nàng?
Hắn ta nhắm mắt, lạnh lùng nói: “Thị vệ kho phạt giam mười năm, đánh ba trăm trượng!”