Nhưng Mục Doãn Chi lúc này như không cảm nhận được vậy.
Cuối cùng hắn ta cũng nhận ra, lần này Niên Triều Tịch không phải mất bình tĩnh cũng không hề làm loạn.
Như những lời nàng ấy nói, nàng ấy chỉ là không cần hắn ta nữa.
Ngay lúc này, lời nói lạnh lùng và mỉa mai của Thẩm Thoái lại vang lên bên tai hắn ta.
—Mục Doãn Chi, lúc đầu ngươi đưa ra lựa chọn đó, thì nên đoán trước được ngày này.
Hắn ta đoán được rồi, nhưng điều hắn ta không ngờ tới, Niên Triều Tịch không để tâm tới mối hôn sự này như hắn ta tưởng tượng, nhưng hắn ta dường như không thể vứt bỏ được tưởng tượng của chính mình.
Trước khi nàng đi, chúc hắn ta mọi ước nguyện đều thành hiện thực.
Trong lúc nhất thời, Mục Doãn Chi không phân biệt được đây rốt cuộc là lời cầu chúc hay là nguyền rủa.
Bên tai truyền đến một trận cười, mang theo một chút mỉa mai.
Mục Doãn Chi quay đầu nhìn qua đó.
Thiếu niên đồ đen đang nhìn hắn ta, nụ cười trên môi có ý mỉa mai, ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
“Vậy mà lại không biết trân trọng, đúng là hạng người có mắt không tròng.” Hắn chậm rãi nói.
“Vậy thì, đúng như những gì Niên cô nương đã nói, chúc ngươi từ nay về sau mọi ước nguyện đều thành hiện thực.’’
Thiếu niên quay lưng rời đi, thốt ra những lời như một lời nguyền.
Mục Doãn Chi nhìn qua đó, chợt nhận ra bóng lưng thiếu niên này giống hệt với bóng lưng Niên Triều Tịch khi rời đi.
…
Niên Triều Tịch trở về phủ thành chủ trực tiếp đến thẳng kho phủ thành chủ.
Tin tức nàng công khai hủy bỏ hôn ước với Mục Doãn Chi đã truyền về phủ thành chủ nhanh hơn nàng.
Trên dưới phủ thành chủ đều là người của Mục Doãn Chi, dù trước đây nàng cũng được xem là nửa chủ nhân của phủ thành chủ, họ vẫn sẵn sàng nghe theo chủ nhân thực sự của phủ thành chủ.
Cho nên nàng vừa bước vào phủ thành chủ, thị vệ cùng nha hoàn đều nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ, có người nghi ngờ, có người không phục.
Nếu là trước kia, nể tình Mục Doãn Chi, nàng không trực tiếp so đo với bọn họ, chủ yếu là xử lý sau lưng.
Bây giờ…
Niên Triều Tịch nhìn một tên thị vệ chậm chạp không muốn mở kho ra cho nàng, cười một cái, rút ra một cây roi mềm màu đỏ từ chiếc nhẫn trữ đồ, dùng roi đánh thẳng vào mặt tên thị vệ.
Tên thị về bị đánh phun ra một ngụm máu, những thì vệ khác sợ hãi, lập tức rút kiếm bước tới.
Quân Yến Kỵ không phải ăn chay, bọn họ vừa động tay, quân Yến Kỵ đã trực tiếp ấn xuống đất, đường kiếm lạnh lẽo chém ngang cổ họ.
Niên Triều Tịch dơ tay vuốt ve cây roi của mình.
Cây roi này là phụ thân vì nàng mà chuẩn bị, khi đó nàng không cầm nổi kiếm, không cách nào tu luyện, một hôm lẻn ra ngoài, tình cờ bắt gặp có tu sĩ nói con gái của chiến thần tướng quân là phế vật, lập tức giận tới nỗi không làm gì mà chạy về.
Đúng lúc đυ.ng phải phụ thân.
Phụ thân hỏi rõ nguyên nhân, gì cũng không nói, ngày tiếp theo thì đưa cho nàng một cây roi mềm màu đỏ.