Chương 50

Mấy vị sơn trưởng nhìn Niên Triều Tịch trong giây lát.

Một lúc sau, một vị trong đó bỗng gật đầu nói: “Tiểu thành chủ và thành chủ đều là người lớn rồi, theo lý mà nói, lão già không thân thích cũng không quen thuộc như ta đáng ra không nên tham gia vào mối hôn sự này, nhưng chuyện lại liên quan tới chiến thần đại nhân, tiểu thành chủ và thành chủ lại không có người thân hay trưởng bối, cho nên ta bằng lòng thay tiểu tiểu thư làm chứng.”

Niên Triều Tịch nghe xong lời này, không nhịn được bật cười.

Tiểu tiểu thư.

Đây là khi phụ thân còn tại thế, bầy tôi thuộc hạ của phụ thân xưng hô với nàng, đã nhiều năm nàng không được người ta gọi như vậy rồi.

Bây giờ mấy vị sơn trưởng ở thành Nguyệt Kiến ứng trước mặt rất nhiều tu sĩ và Mục Doãn chi, gọi nàng tiểu tiểu thư, đã là ngấm ngầm ủng hộ mình rồi.

Học viện Đỗ Hành này từ sau khi phụ thân chết đã không trung thành với thành Nguyệt Kiến cũng không trung thành với tiểu thành chủ, cuối cùng lại sẵn sàng đứng về phía nàng.

Phía sau, Mục Doãn Chi vẫn luôn im lặng bỗng nhiên hỏi: “Hề Hề, có hôn ước với ta, muội sống không vui vẻ sao? Muội cảm thấy bị bó buộc sao?”

Niên Triều Tịch quay đầu về phía hắn ta: “Huynh thấy sao?”

Hàm dưới Mục Doãn Chi nghiến chặt, trong chốc lát không nói thành lời.

Niên Triều Tịch thấy cảnh này thì cười nhẹ, tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trữ vật, trong tay xuất hiện nửa chiếc khóa ngọc màu đỏ.

Nàng bình tĩnh nói bằng giọng mà chỉ có hai người nghe được: “Mục Doãn Chi, hủy bỏ hôn ước đi, chúng ta ai cũng đừng giày vò ai nữa.”

Mục Doãn Chi liền hiểu ra.

Thì ra trong mắt nàng ấy, đây là giày vò sao?

Mục Doãn Chi nhìn nàng một lúc, đột nhiên nhắm mắt lại, trong tay thêm một nửa chiếc khóa ngọc giống y hệt.

“Vậy thì,” Hắn ta nói bằng giọng khàn khàn: “Vậy thì hủy bỏ hôn ước.”

Thời khắc đó, cuối cùng nàng cũng cười rồi.

Hai chiếc khóa ngọc đều về tay Niên Triều Tịch rồi, lần nữa hợp lại thành một chiếc khóa ngọc hoàn chỉnh.

Khóa ngọc này là đồ nàng đeo bên mình từ nhỏ, sau khi đính hôn với Mục Doãn Chi, phụ thân liền chia khóa ngọc này làm hai, giữ làm tín vật, khi nào họ thành hôn thì lúc đó khóa ngọc này hợp lại.

Bây giờ khóa ngọc này cuối cùng cũng hợp lại rồi, nhưng không phải là lúc mà họ thành hôn.

Niên Triều Tịch dùng lực nhẹ trên tay, linh lực như trăng lạnh đánh vỡ khóa ngọc.

Lòng bàn tay nàng úp xuống, vụn nhỏ từ tay nàng rơi xuống.

Nàng ngẩng đầu lên, cười nói: “Mục Doãn Chi, như vậy, từ nay hôn ước của chúng ta không còn hiệu lực, sau này ta huynh không liên quan đến nhau, nhưng ta chúc huynh mọi ước nguyện đều thành hiện thực.”

Nói xong, nàng không lưu luyến mà quay người bước xuống đài hình bóng lộ vẻ ung dung.

Mấy tên quân Yến Kỵ vội vàng bảo vệ nàng, xuyên qua đám người, rời khỏi Học viện Đỗ Hành.

Sau khi một người trong đó rời đi, Học viện Đỗ Hành nhanh chóng trở nên ồn ào, với vô số ánh mắt đổ về từ mọi phía.