Nhưng Niên Triều Tịch rõ ràng cảm giác được, vừa rồi Nhạn Nguy Hành thật sự muốn đâm vào mặt hắn ta.
Mục Doãn Chi thua.
Toàn bộ Học viện Đỗ Hành rơi vào im lặng.
Thành chủ thành Nguyệt Kiến, thua ở thành Nguyệt Kiến.
Mà từ khi bắt đầu thi đấu tới bây giờ, thậm chí còn chưa qua một chén trà.
Thiếu niên đó ngoại trừ sắc mặt nhợt nhạt ra, tới một vết thương cũng không có.
Trong im lặng, thiếu niên thu kiếm lại, bình thản nói: “Đã nhường.”
Mục Doãn Chi trầm mặc một lúc, bình tình nói: “Bổn quân thua rồi, đạo quân có thể đưa ra một yêu cầu của bản thân với phủ thành chủ ta.”
Mọi người vẫn chưa kịp phản ứng.
Nhạn Nguy Hành muốn nói gì đó, một giọng thiếu nữ đột nhiên truyền tới: “Đạo quân Nhạn, đợi đã.”
Nhạn Ngụy Hành ngay lập tức nhìn sang.
Không biết Niên Triều Tịch đã lên Diễn Vũ Đài từ bao giờ, nhìn hắn cười nói: “Đạo quân có yêu cầu gì, có thể đợi ta ra khỏi phủ thành chủ rồi nhắc, ta sợ huynh ấy sẽ làm liên lụy tới ta.”
Nhạn Nguy Hành sững sờ, vẫn chưa phản ứng gì, Mục Doãn Chi ngay tức khắc nói: “Rời khỏi phủ thành chủ? Hề hề, muội đang nói gì vậy!”
Niên Triều Tịch nhìn hắn ta, bỗng dưng cười nói: “Mục Doãn Chi, đã là ngày thứ năm rồi.”
Mục Doãn Chi không hiểu nàng ấy đang nói cái gì.
Niên Triều Tịch cười cười: “Xem ra huynh không để lời ta nói trong lòng.”
Mục Doãn Chi đột ngột nhớ tới cái gì, sắc mặt thay đổi.
Lúc này, Niên Triều Tịch thản nhiên nói: "Ta đã nói, ta cho huynh năm ngày suy nghĩ. Đến lúc đó, mặc kệ huynh có đồng ý hay không, chúng ta sẽ công khai trước mặt mọi người hủy bỏ hôn ước."
Vừa dứt lời, Học viện Đỗ Hành rơi vào im lặng.
Vô số ánh mắt nhìn vào Niên Triều Tịch, cũng nhìn vào Mục Doãn Chi.
Lúc này đây Mục Doãn Chi đang trong tâm thế thất bại, lại bị vị hôn thê đứng trước mặt mọi người hủy hôn, giống như một trò cười bị những người không liên quan vây quanh bình luận vậy, không biết bao nhiêu năm rồi hắn ta mới rơi vào cảnh khó xử như lúc này.
Vào thời khắc đó, trong lòng hắn ta không phải dâng trào sự tủi nhục hoặc phẫn nộ, mà là một sự lo lắng và khẩn trương không thể tả xiết.
Cơn gió nhẹ thổi qua, hình dáng thiếu nữ trước mặt ngày càng mỏng manh, dường như không thể nắm bắt được nữa.
Vì thế sự lo lắng ngày càng mãnh liệt, thúc giục hắn ta phải làm điều gì đó thật nhanh chóng.
Nhưng hắn ta đã ở địa vị cao quá lâu, đã quen với việc đè nén cảm xúc của mình, lại càng không biết nội tâm bản thân đang yêu cầu điều gì.
Hắn ta muốn nói bản thân không muốn hủy hôn, hắn ta muốn nói nhất định sẽ giải thích cho nàng ấy về việc ở Khốn Long Uyên, hắn ta muốn hỏi nàng ấy một câu tại sao.
Hắn ta càng muốn nói, hắn ta đã từng lập lời thề trước mặt chiến thần, đời này quyết không phản bội lại lời thề.
Nhưng vừa mở miệng, hắn ta lại nói: “Hề Hề, theo ta quay về, có điều gì muốn nói chúng ta quay về rồi nói.”