Hai người đánh đòn dạo đầu, chỉ liếc nhìn đối phương một cái, rồi nhanh chóng đấu cùng nhau.
Mục Doãn Chi được chiến thần chỉ dạy, là thiên phú dị bẩm mà chiến thần chính miệng nhắc tới, cùng trang lứa gần như không có đối thủ, nhưng trận đấu vừa bắt đầu, hắn ta đã đánh một thiếu niên nhỏ tuổi tới bất phân thắng bại.
Trong giây lát, hắn ta có phần sợ hãi.
Mà thiếu niên đối diện có vẻ nhưng không chịu chút ảnh hưởng gì, vẻ mặt bình tĩnh, mỗi chiêu thức đều không lộ ra sơ hở.
Đây sợ rằng là một miếng xương khó nuốt.
Trên đài trận đấu như đã vượt qua dự tính của mọi người, Niên Triều Tịch xem tới mức nhíu mày lại, nhưng Tịnh Vọng lại không chút hoảng sợ, lại còn nổi hứng làm nghề cũ, chậm rãi lấy đồ ra và bố trí một canh bạc.
"Các vị đạo chủ, mời đặt cược, Nhạn Nguy Hành một ăn năm, Mục thành chủ một ăn ba!"
Niên Triều Tịch vốn xem rất nghiêm túc, khi nghe thấy lời này lập tức bất mãn nói: “Này tiểu hòa thượng ngươi rốt cuộc có phải là bằng hữu của đạo quân Nhạn không vậy? Dựa vào cái gì mà tỷ lệ thua của đạo quân Nhạn lại cao như vậy?”
Tịnh Vọng chớp chớp mắt nói: “Mục Doãn Chi không phải thành chủ của thành Nguyệt Kiến các ngươi sao? Mục thành chủ tỷ lệ thắng cao, tiên nữ vẫn còn không vui sao?”
Nàng vui vẻ mới lạ đó!
Hiếm khi thấy Niên Triều Tịch trợn mắt, không nói nên lời, sau đó tức khắc sai Yểm Nhi lấy cho nàng một nghìn viên linh thạch cược Nhạn Nguy Hành.
Tịnh Vọng lập tức kinh sợ bảo: “Tiên nữ, hãy suy nghĩ kỹ! Tiên nữ, hãy suy nghĩ kỹ lại!”
Niên Triều Tịch không để ý tới hắn ta, ánh mắt lại nhìn lên trên đài.
Liếc mắt một cái không thấy được, nàng nhận ra có gì đó không đúng.
Nhạn Nguy Hành không bị yếu thế, nhưng sắc mặt quả thực không tốt, xuất chiêu vẫn rất mạnh mẽ, vẻ mặt lại tái nhợt như đang hồi phục sau một cơn bệnh nặng.
Nhưng khi nãy hắn không hề bị thương.
Niên Triều Tịch nhíu mày, nghĩ tới gì đó, lập tức hỏi Tịnh Vọng: “ Đạo quân Nhạn có từng bị thương không?”
Tịnh Vọng ngẩng đầu lên nhìn, lại không hứng thú gật đầu, không để tâm mấy đến lời nói: “Chỉ là vết thương cũ, mấy ngày trước có bị một vết thương, đoán là vẫn chưa khỏi, nhưng không sao, hắn là người cứng rắn, sống qua trận này sẽ không sao đâu, ngươi không cần lo cho hắn.”
Giống như những lời Tịnh Vọng đã nói, Nhạn Nguy Hành xuất chiêu càng mạnh mẽ hơn, khuôn mặt càng tái nhợt thì lại càng tàn nhẫn hơn, trong chốc lát Mục Doãn Chi rơi vào thế yếu.
Không biết Tịnh Vọng đứng cạnh nàng từ khi nào, ngữ khí lãnh đạm nói: “Con người Nhạn Nguy Hành, càng bị thương thì càng tàn nhẫn, càng nguy hiểm lại càng có khả năng chống cự, ngươi chờ đó đi, thành chủ các ngươi, cầm cự được không lâu nữa đâu.”
Hắn ta vừa dứt lời, Nhạn Nguy Hành để lộ ra một sơ hở, Mục Doãn Chi nhìn ra là cạm bẫy nên không dám liều lĩnh, nhưng Nhạn Nguy Hành nhân cơ hội ức hϊếp hắn ta, nuốt chửng nhát kiếm màu máu, mũi kiếm đâm thẳng vào yết hầu đối phương, vừa chạm tới liền dừng lại đột ngột, chỉ sất một tí da và chảy một ít máu ra ngoài.