Phụ thân hơi lắc đầu, bao dung nhìn nàng, khuôn mặt quen thuộc trong mơ dần tan biến.
Niên Triều Tịch bừng tỉnh vào lúc nửa đêm, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ, ánh trăng tròn đập vào mắt nàng.
Nàng nhìn một lúc lâu, đột nhiên bật cười, thấp giọng nói: “Phụ thân, người xem đi, con đã nói là không có người như vậy mà.”
Nàng rót cho mình một ly trà, nhìn trăng một lúc lâu, sau đột nhiên nhớ tới, vị hôn phu ban đầu phụ thân tìm cho nàng, không phải là Mục Doãn Chi.
Nàng chỉ nhớ lúc đó nàng đối với người gọi là vị hôn phu rất kháng cự, có một ngày phụ thân bước vào viện tử nàng với khuôn mặt tươi cười, nói với nàng ông đã nhìn trúng một thiếu niên tuấn lãng, chắc chắn nàng sẽ thích.
Nàng nghe vậy trực tiếp xoay cái ót về phía ông, nói nàng nhất định sẽ không thích.
Phụ thân hài hước hỏi, còn đẹp hơn cả Chiến Thần, chẳng lẽ cũng không thích sao?
Phụ thân rất đẹp, đẹp đến mức nàng đã lớn như vậy, vẫn còn rất nhiều nữ tu trẻ tuổi muốn làm mẹ kế của nàng.
Nàng cảm thấy ông đang lừa nàng, trực tiếp không thèm để ý đến ông nữa.
Phụ thân nàng nhẹ nhàng sờ đầu nàng, giọng nói thản nhiên: “Con yên tâm, ta sẽ tìm cơ hội cho con thấy mặt một lần. Nếu con không thích ta sẽ đuổi tên tiểu tử đó đi.”
Lúc này nàng mới vui vẻ lại.
Sau này, Niên Triều Tịch còn cảm thấy người thiếu niên không biết mặt đó có thể trở thành hôn phu của mình.
Nhưng sau đó, phụ thân đột nhiên nói với nàng, thành trì thiếu niên đó ở bị công phá, thiếu niên che chở người sống sót trong thành rời đi, biến mất trên chiến trường, không rõ tung tích.
Phụ thân tìm kiếm vài lần vẫn không có kết quả.
Sau này, vị hôn phu của nàng biến thành Mục Doãn Chi.
Niên Triều Tịch thở dài, buông ly trà xuống.
…
Thành Nguyệt Kiến, dưới ánh trăng tròn, hồ nước tù đọng phát sáng với ánh sáng âm u, lạnh lẽo.
Nhạn Nguy hành ngã ngồi trong hồ nước, nước không qua thắt lưng, gần như lạnh đến thấu xương.
Thân trên của hắn cởi trần, sống lưng căng chặt như dây cung bị kéo căng, dưới cái lạnh thấu xương, từng giọt mồ hôi vẫn trải đầy khắp cơ thể, theo cơ bắp mà chảy xuống, rơi vào hàn đàm.
Thanh kiếm màu máu đặt trên đầu gối của hắn, không ngừng run rẩy, phát ra từng tiếng vù vù.
Hẳn là hắn rất đau đớn, ám tuyến màu đỏ đậm giống như vật còn sống, tùy ý di chuyển dưới da hắn, mỗi một chút sẽ làm cho cơ bắp không nhịn được mà run rẩy.
Nhưng gương mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh, có vẻ kiên nhẫn. Lúc đau đến mức không chịu được, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng tròn trên bầu trời kia.
Mong muốn ngoài tầm với, nhưng ánh trăng kia vẫn chiếu sáng lên hắn.
Nhạn Nguy Hành nhìn một lúc, đột nhiên nói: “Hôm nay trong thành có hội đèn l*иg.”
Vừa dứt lời, thanh âm bên bờ đột nhiên dừng lại, vị hoà thượng xưa nay có vài phần ngả ngớn mở to mắt, dưới ánh trăng có cảm giác trang nghiêm.