Niên Triều Tịch nhìn hắn ta, im lặng không nói gì.
Bên ngoài thì ra vẻ đang bắt Ô Nghiên xin lỗi, nhưng từng câu từng chữ lại như đang tìm cách giải vây cho nàng ta.
Từ trước đến nay, hắn ta luôn thiên vị Ô Nghiên.
Không chỉ hắn ta, những bằng hữu của nàng, thậm chí những người xung quanh nàng vừa biết đến Ô Nghiên sẽ đều thích nàng ta hơn.
Nàng đã từng suy nghĩ nghiêm túc về lý do tại sao điều này xảy ra, cuối cùng đi đến kết luận rằng bản thân thực sự không được yêu thích.
Niên Triều Tịch nhận thức rõ điều này, nhưng nàng không có ý định thay đổi.
Trước đây, nàng không quan tâm rằng ai được yêu thích nhiều hơn, vì sở thích là điều không thể kiểm soát, hơn nữa nàng cũng thích những người dễ nói chuyện.
Nhưng bây giờ, nàng buộc phải quan tâm.
Vì vậy, nàng bình tĩnh nói: "Mục thành chủ, theo luật lệ của thành Nguyệt Kiến, Ô Nghiên nên bị phế bỏ tu vi rồi trục xuất khỏi thành."
Niên Triều Tịch vừa dứt lời, Mục Doãn Chi đã quay phắt lại.
Nàng chỉ nói "theo luật lệ", còn chưa nói sẽ thực sự làm như vậy, sắc mặt hắn ta đã trở nên khó coi.
Khi nói tiếp, giọng nói của hắn ta mang theo sự nghiêm khắc: "Hề Hề, A Nghiên là muội muội của muội, muội đừng vì tức giận mà nói như vậy”
Trong lòng Niên Triều Tịch nổi lửa giận.
Nếu con ác giao đó thật sự thoát ra ngoài, tất cả bọn họ liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của nó. Chuyện liên quan đến sinh mệnh của cả thành, nhưng trong miệng hắn ta chỉ là nàng ta đang làm nũng.
Ngày xưa Mục Doãn Chi công bằng nghiêm khắc giờ đây hoàn toàn không thấy đâu nữa.
Niên Triều Tịch đang chuẩn bị nói gì đó, ngay sau đó lại nghe thấy hắn ta nói: “Hề Hề, hai năm trước khi muội làm bị thương A Nghiên, ta cũng đâu có phạt muội?”
Lời vừa dứt, sắc mặt của Niên Triều Tịch đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Mục Doãn Chi thấy vậy, trong mắt thoáng qua một tia hối hận.
Chuyện này đối với Niên Triều Tịch là một điều cấm kỵ, mặc dù lúc đó mọi người đều cho rằng nàng chỉ vô ý, nhưng khi đó nàng chắc chắn bản thân không làm.
Vì vậy, từ đó trở đi, ai dám nhắc đến chuyện này trước mặt nàng, không tránh khỏi một trận náo loạn.
Bây giờ Mục Doãn Chi lại nhắc đến chuyện đó trước mặt nàng, chắc chắn sẽ phải đối mặt với cơn giận của nàng.
Nhưng Niên Triều Tịch lại yên lặng.
Yên lặng đến mức khiến trong lòng hắn ta dâng lên một tia hơi bất an.
Sau đó, hắn ta nghe Niên Triều Tịch dùng giọng điệu bình thản lặng lẽ nói: “Mục Doãn Chi, từ hôm nay, hôn ước của chúng ta coi như không tính.”
Mục Doãn Chi chợt ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt luôn lạnh lùng xuất hiện một nét kinh ngạc khó tả.
Một người kiêu căng, ngang ngược, tự cho mình là trung tâm của vũ trụ, một người ngây thơ, tươi sáng, biết quan tâm đến người khác, như một mặt trời nhỏ, so sánh như vậy ai cũng sẽ thích người sau hơn.