Thiếu nữ nhướng mày: “Ngươi thua rồi!”
“Trận thứ hai, Niên Triều Tịch thắng.”
Niên Triều Tịch thu hồi kiếm.
Nàng chỉ ra một kiếm này, bởi vì nàng biết nàng không cần ra kiếm thứ hai.
Thắng được trận thứ hai, linh lực trong người Niên Triều Tịch cũng đã hết, khuôn mặt không còn một giọt m.á.u.
Tinh thần nàng hơi uể oải, lúc xuống đài thiếu chút nữa là bước hụt chân, một cánh tay thon dài lập tức đỡ lấy nàng.
Hình như Niên Triều Tịch nghe thấy một tiếng thở dài. Ngay sau đó, một bàn tay duỗi ra trước mặt nàng, trong lòng bàn tay là mấy viên đan dược trắng như tuyết.
“Niên cô nương, ăn đi.”
Là Nhạn Nguy Hành.
Niên Triều Tịch cũng không khách khí với hắn, duỗi tay nhận đan dược, đang chuẩn bị cho vào miệng, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng quát lớn.
“Hề Hề! Muội đang ăn cái gì! Đan dược người khác đưa cũng có thể tùy tiện ăn hay sao!”
Mục Doãn Chi.
Niên Triều Tịch hơi dừng lại, quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt lạnh của Mục Doãn Chi.
Ngay sau đó, trước mặt hắn ta nàng bỏ đan dược vào miệng.
Sau đó, nàng khẽ cười nói: “Nếu huynh đến chúc mừng ta, tự nhiên hoan nghênh. Nhưng hiện tại đối với ta, Nhạn Nguy Hành không phải người khác.”
Mục Doãn Chi nghe vậy, mím chặt môi.
Hắn ta ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của thiếu niên.
Nguy hiểm, lạnh nhạt, giống như sói bị người khác đặt chân vào lãnh địa.
Hai người lần nữa tan rã trong không vui.
Thấy xung quanh đều có người chú ý đến bên này, nên lần này Niên Triều Tịch không có tâm tư cãi nhau với hắn ta, nàng trực tiếp làm lơ khuôn mặt đang nặng nề, lạnh lẽo của Mục Doãn Chi, sau khi cảm ơn đan dược của Nhạn Nguy Hành liền chuẩn bị rời đi.
Mục Doãn Chi theo bản năng bước tới hai bước.
Lần này Niên Triều Tịch không di chuyển, hắn ta đã bị quân Yến Kỵ ngăn lại.
Xưa nay quân Yến Kỵ vẫn luôn trầm mặc như u linh, lơ đi uy nghiêm của thành chủ, bình tĩnh nói: “Thành chủ, xin dừng bước.”
Mục Doãn Chi dừng bước.
Trầm mặc một lúc, hắn ta đột nhiên hỏi: “Hề Hề, muội điều động quân Yến Kỵ chỉ là vì để ngăn cả ta sao?”
Niên Triều Tịch không biết những lời này của hắn ta là châm chọc hay chỉ đơn giản là một câu hỏi, nên nói thẳng: “Quân Yến Kỵ là phụ thân để lại cho muội, muội muốn điều động thế nào, thành chủ không có quyền hỏi đến.”
Hàm dưới Mục Doãn Chi khẽ run, vẫn lùi ra sau một bước: “Tốt, rất tốt.”
Không có sự ngăn cản của hắn ta, Niên Triều Tịch thuận lời rời khỏi học viện, vừa bước tới của đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại, trên mặt lộ ra ý cười.
Ý cười đó lại hướng về Nhạn Nguy Hành, nói: “Đạo quân Nhạn, tối nay ở thành Nguyệt Kiến có hội đèn l*иg. Nếu đạo quân Nhạn rảnh có thể dẫn bạn bè đến chơi.”
Nhạn Nguy Hành muốn nói gì đó theo bản năng, nhưng đột nhiên Tịnh Vọng lại đè vai hắn xuống, cười hì hì nói: “Đa tạ lời nhắc nhở của tiểu thành chủ, ta mới phát hiện tối nay lạ là trăng tròn.”