Yểm Nhi sững sờ một lúc, đôi tai nhọn trắng muốt của nàng ấy lập tức dựng đứng lên.
Một lát sau, nàng ấy khẳng định: "Đều là nha hoàn trong viện của Ô Nghiên, người có giọng nói dịu dàng đã ở bên Ô Nghiên hơn hai mươi năm rồi, còn người có giọng nói thanh thót là người mới đến."
Niên Triều Tịch gật đầu.
Yểm Nhi phấn khích, hỏi: "Cô nương, ngài muốn làm gì ạ?"
Niên Triều Tịch: "Không làm gì cả, để họ về đi."
Yểm Nhi sững sờ.
Niên Triều Tịch lại khẽ mỉm cười: "Sau đó, ngươi sai người đến viện Ô Nghiên bắt người ra lần nữa, trực tiếp tống cổ ra khỏi phủ, tội danh là "phạm thượng"."
Tát hai cái tát có ý nghĩa gì, chi bằng để người khác biết rằng có kẻ quản lý hạ nhân lỏng lẻo, lại dám nói xấu ngay trước mặt chủ nhân.
Yểm Nhi hớn hở: "Được ạ!"
Nhìn thế nào cũng thấy phấn khích.
Niên Triều Tịch càng nhìn càng thấy họ giống như nhân vật phản diện trong tiểu thuyết, nàng là đại ác nhân, Yểm Nhi là con chó săn của nàng.
…
Họ vừa đi được một lúc thì Mục Doãn Chi đã dẫn Ô Nghiên đến hoa viên của Niên Triều Tịch.
Hắn ta vỗ về Ô Nghiên, nói: “Ta chỉ cần xin lỗi muội ấy, muội không cần quan tâm nhiều đâu.”
Ô Nghiên ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng hai người thậm chí không vào được hoa viên.
Lính canh gác cổng, vẻ mặt khó xử nói: "Thưa Thành chủ, tiểu thư không có trong hoa viên, dặn chúng tôi không cho ai vào."
Mục Doãn Chi cau mày: "Nàng ấy đi đâu rồi?"
Lính canh nói thật: "Ra ngoài dạo phố với Yểm Nhi cô cô rồi."
Mục Doãn Chi mím môi.
Ngày hôm qua, nàng đã nói lời từ hôn vô cùng nghiêm túc, nhưng hôm nay còn có thời gian đi dạo phố. Liệu từ hôn chỉ là lời nói trong lúc tức giận, hay vốn dĩ nàng còn chẳng quan tâm đến chuyện thành hôn?
Ô Nghiên kéo áo hắn ta, nói: “Doãn Chi ca ca, muội còn cần xin lỗi không?
Trong lúc Mục Doãn Chi đang suy nghĩ, một nha hoàn hớt hải từ hoa viên chạy tới với vẻ mặt hoảng hốt: “Không được rồi! Nguyệt Nhi và Tiểu Cầm bị người của tiểu thành chủ đuổi ra khỏi phủ rồi.”
Nha hoàn mới tới lúc này mới thấy Mục Doãn Chi, mặt tái nhợt.
Thế nhưng Ô Nghiên không để ý tới điều này, vội vã hòi: “Làm sao vậy? Họ đã làm gì biểu tỷ của ta?”
Nha hoàn không dám nói lời nào.
Mục Doãn Chi bên cạnh nhìn trầm mặc: "Nói đi."
Nha hoàn ngay lập tức quỳ gối xuống: "Là... Nguyệt Nhi tỷ bàn tán về tiểu thành chủ sau lưng ngài ấy, vừa đúng lúc tiểu thành chủ nghe được.”
Toàn thân Ô Nghiên cứng đờ.
Nghe những lời này, Mục Doãn Chi lạnh lùng cười, hỏi: “Nàng ta đã nói gì?”
Nha hoàn không dám trả lời.
Mục Doãn Chi tiếp tục hỏi: “Vậy bây giờ Tiểu thành chủ đang ở đâu?”
Nha hoàn trả lời: “Tiểu thành chủ không đến, là thị vệ của Tiểu thành chủ đến.”
Nghe những lời này, Ô Nghiên nhắm chặt mắt, cảm thấy khó xử.
Nàng không đến, nhưng nàng có thể sai người vào viện của nàng ta để mang người đi.
Mục Doãn Chi muốn hỏi thêm, Ô Nghiên kéo áo hắn ta, ngại ngùng nói: “Doãn Chi Ca... đừng hỏi nữa, là do muội quản lý không tốt, muội đi xin lỗi biểu tỷ."
Mục Doãn Chi im lặng một lúc, rồi nói: "Loại nha hoàn này, đuổi đi thì đuổi đi, huynh sẽ tìm cho muội một người mới."
Ô Nghiên gượng gạo cười gật đầu.
Bên ngoài Học viện Đỗ Hành, đông như trẩy hội, náo nhiệt vô cùng.
Niên Triều Tịch nhìn đám tu sĩ đi qua đi lại, bấm ngón tay tính ngày, hỏi Yểm Nhi: “Hôm nay đã đến ngày hội võ thuật của Học viện Đỗ Hành rồi sao?”
Yểm Nhi thành thật đáp: “Hôm nay đã là ngày thứ 3 rồi.”