Niên Triều Tịch nói ra điều khiến người khác bất ngờ: "Cho ta một cơn ác mộng!"
Yểm Nhi kinh hãi đến mức tay run rẩy, lò sưởi cầm trên tay suýt nữa rơi xuống.
Nàng ấy lắp bắp: "Cô, cô nương!"
Mặc dù bản thể nàng ấy là yểm thú, nhưng làm sao dám mang ác mộng đến cho cô nương!
Nàng ấy muốn khóc mà khóc không nổi.
Niên Triều Tịch thấy một lúc lâu không nhận được câu trả lời liền mất kiên nhẫn: "Ta bảo ngươi làm thì ngươi làm! Ngay cả lời ta ngươi cũng không nghe sao?"
Yểm Nhi sắp khóc: "Dạ... dạ vâng!"
Mặt nàng ấy đầy khổ sở, đầu ngón tay bốc ra một làn sương đen bao trùm Niên Triều Tịch, sau đó biến mất không thấy.
Niên Triều Tịch nghi ngờ: "Như vậy là có thể mơ thấy ác mộng rồi?"
Yểm Nhi sắp khóc: "Đúng, đúng vậy."
Niên Triều Tịch vẫy tay: "Ngươi lui xuống đi, ta muốn ngủ rồi."
Yểm Nhi đầy vẻ lo lắng, cứ mỗi bước đi lại quay đầu nhìn ba lần.
Niên Triều Tịch nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Yểm Thú có thể mang đến vô số giấc mơ đẹp cho người ta, nhưng ác mộng mà nó tạo ra chỉ khiến người ta nhớ đến điều họ sợ hãi nhất trong lòng.
Niên Triều Tịch nghĩ, nếu đã biết mình sẽ chết, thì điều nàng sợ hãi nhất trong lòng chỉ có thể là cái chết của chính mình.
Cuốn tiểu thuyết đó thực ra nàng đã từng đọc qua, chỉ là đã quên mất, dưới tác động của ác mộng từ Yểm Thú, có lẽ nàng sẽ nhớ lại.
Thực ra cũng không phải không có cách giải quyết dễ dàng hơn, nếu đã biết trong cuốn tiểu thuyết đó nàng sẽ chết, thì nàng hoàn toàn có thể rời đi, tìm một nơi mà không ai có thể tìm thấy, bế quan mấy chục năm.
Nhưng đến lúc đó, người chết trước có lẽ sẽ là dân chúng của thành Nguyệt Kiến.
Vì nàng nắm giữ phong ấn huyết mạch của Khốn Long Uyên.
Nếu không có nàng gia cố phong ấn, chỉ cần đợi đến năm thứ mười, ác giao từ Khốn Long Uyên thoát ra, cả thành Nguyệt Kiến sẽ bị hủy diệt.
Vì vậy, nàng không thể trực tiếp rời đi.
Nhất định phải tìm cách hiểu rõ nàng đã chết như thế nào trong cuốn tiểu thuyết.
Vì vậy, nàng mang theo hy vọng, bước vào giấc mộng.
Đêm đó, Niên Triều Tịch không mơ thấy bất kỳ điều gì liên quan đến cuốn tiểu thuyết.
Nàng mơ thấy đêm trước khi phụ thân nàng hy sinh trong trận chiến.
...
Niên Triều Tịch đột ngột ngồi bật dậy từ giường, trời đã sáng rõ.
Ánh nắng chiếu vào làm mắt nàng đau nhói, nàng khẽ nheo mắt lại.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa của Yểm Nhi: "Cô nương, ngài đã tỉnh chưa?"
Niên Triều Tịch: "Vào đi."
Yểm Nhi bưng chậu nước đẩy cửa bước vào.
Vừa đi được hai bước, nàng ấy đột nhiên há hốc miệng, vội đặt chậu nước xuống rồi chạy đến bên giường nàng, lo lắng hỏi: "Cô nương sao thế này?"
Niên Triều Tịch ngạc nhiên: "Ta có thể làm sao được?"
Yểm Nhi liền đưa tay chạm vào mí mắt nàng.
Niên Triều Tịch đau đớn "uii" một tiếng, đẩy tay nàng ra: "Cẩn thận tay của ngươi.”
Yểm Nhi vẫn với vẻ lo lắng: "Mắt cô nương sao rồi?"
Niên Triều Tịch vỗ nhẹ vào mắt mình, cảm thấy hơi đau.
Nàng nhàn nhạt nói: "Có lẽ là vì thức khuya. Ngươi đi lấy thuốc giảm sưng cho ta."
Yểm Nhi mặt vẫn đầy ý muốn nói nhưng không dám.
"Cái này chẳng giống thói quen thức khuya chút nào."
Cái này giống như đã khóc suốt một đêm nên mới có thể như thế.
Nhưng nàng ấy không dám bác bỏ Niên Triều Tịch, chỉ có thể nặng lòng đi ra ngoài lấy thuốc.
Ngay khi Yểm Nhi vừa đi, biểu hiện trên mặt Niên Triều Tịch đã dịu đi.