Chương 13

Niên Triều Tịch nhằm hờ mắt, Yểm Nhi đằng sau tháo tóc cho nàng.

Yểm Nhi nhìn cô nương nhà mình một lần, chốc lại lén nhìn thêm lần nữa, nét mặt đầy do dự.

Nhìn thêm lần nữa, Yểm Nhi đã thấy cô nương nhà mình đã mở mắt, lười biếng nói: “Có gì thì nói đi.”

Thế là Yểm Nhi bạo dạn nói: “Cô nương, chuyến này…lại cãi nhau với mấy vị đại nhân à?”

Niên Triều Tịch sửa lại lời, nói: “Không phải đi cãi nhau, mà là đi từ hôn.”

Yểm Nhi kinh hãi đến mức suýt nữa kéo rụng một lọn tóc của nàng: "Từ, từ hôn? Sao đột nhiên cô nương lại có ý nghĩ này?"

Niên Triều Tịch chỉnh lại lời của nàng ấy: "Ngươi không nên hỏi ta tại sao đột nhiên có ý nghĩ này, ngươi nên hỏi tại sao ta đột nhiên lại thông suốt."

Yểm Nhi: "..."

Nàng ấy suýt nữa thì khóc.

Niên Triều Tịch đành phải an ủi: "Ngươi đừng lo lắng, không có vị hôn phu này, sau này cô nương nhà ngươi chắc chắn sẽ tìm được một người đẹp trai và chu đáo hơn Mục Doãn Chi để làm chồng."

Yểm Nhi càng muốn khóc hơn: "Tại, tại sao chứ?"

Niên Triều Tịch rất nghiêm túc suy nghĩ cách trả lời câu hỏi "Tại sao" của Yểm Nhi.

Suy nghĩ một lúc, nàng nói: "Có lẽ là do tính cách không hợp."

Nàng và Mục Doãn Chi có thể cùng nhau chịu khổ, nhưng lại không thể cùng nhau hưởng thụ.

Từ khi phụ thân nàng vừa hy sinh trong chiến trận đến khi Mục Doãn Chi vững vàng ngồi lên vị trí thành chủ, trong khoảng thời gian đó, ngoại trừ những lo âu và rắc rối bên ngoài, thì đó là lúc họ gần gũi nhau nhất.

Nhưng khi mọi thứ đã ổn định thì mọi chuyện lại khác.

Tính cách Mục Doãn Chi rất thích kiểm soát, nhưng Niên Triều Tịch bẩm sinh lại bá đạo và phóng khoáng, đây chính là yếu tố thay đổi lớn nhất.

Những gì không thể nằm trong tầm kiểm soát của hắn ta, sẽ chỉ khiến hắn ta đề phòng.

Nếu giữa hai người có tình yêu, thì đây cũng không phải là trở ngại không thể vượt qua, nhưng giữa họ thực sự có tình yêu sao?

Rõ ràng là không có.

Vì vậy, khi nàng không hề hay biết, mối quan hệ của hai người đã ngày càng trở nên xa cách.

Tất cả những yêu hận của hắn ta, chưa từng biểu lộ trước mặt nàng, nhưng lại đều dành cho Ô Nghiên.

Nàng chưa từng thấy, nên cho rằng bản tính hắn ta vốn dĩ như vậy, nhưng thực ra chỉ là trước mặt nàng mà thôi.

Thực tế, không chỉ Mục Doãn Chi, mà cả Tông Thư cũng vậy.

Nàng là người cứu Tông Thư ra, nếu theo mạch truyện thông thường, nàng là ân nhân cứu mạng, sau đó không quản ngày đêm chăm sóc giúp hắn ta hồi phục, an ủi những vướng mắc trong lòng hắn ta, đó chắc chắn là khởi đầu của một tiểu thuyết cứu rỗi.

Nhưng Niên Triều Tịch thì không, nàng không có kiên nhẫn đó, cũng không biết chăm sóc người khác. Sau khi đưa hắn ta về thành Nguyệt Kiến, nàng chỉ gặp hắn ta tổng cộng có hai lần, còn vì không chịu nổi bộ dạng mất tinh thần của hắn ta mà lần nào cũng châm chọc, mỉa mai một hồi. Người không quản ngày đêm chăm sóc hắn ta là Ô Nghiên.

Thế là, hai tháng trôi qua, Tông Thư khỏi bệnh, Ô Nghiên đã trở thành người quan trọng nhất đối với hắn ta, dù sau này nàng và Tông Thư trải qua nhiều lần sinh tử, gọi nhau là tri kỷ, nàng trong lòng hắn ta cũng không sánh bằng Ô Nghiên.

Vì vậy nàng đã hiểu ra.

Nhưng nếu đã như vậy, có một việc nàng phải cân nhắc.

— Cái chết của nàng... liệu có liên quan đến Mục Doãn Chi và bọn họ hay không?

Niên Triều Tịch vẫy tay gọi Yểm Nhi, người vừa tháo xong tóc cho nàng, lại gần.

Yểm Nhi ngoan ngoãn đến gần: "Cô nương, có chuyện gì vậy?"