Tiếng “cút” vừa rồi vang vọng khắp phòng tập.
Hề Thời không đợi người ở đầu bên kia đáp lại, sau khi rống xong cô lập tức cúp máy.
Trái tim nhảy bình bịch trong ngực, cô há miệng thở hổn hển, thậm chí cảm thấy bây giờ adrenalin* của mình tăng vọt rồi, lông tơ toàn thân đều sắp dựng thẳng lên.
*Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Không khí xung quanh dường như rất yên tĩnh.
Hề Thời nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Bát Lục.
Vẫn chưa có ai nói chuyện.
Cùng lúc đó, trong phát sóng trực tiếp của , sau khi nghe được một tiếng “Cút” bản chất khác biệt với phần rap diễn cảm trước đó của nữ thí sinh tiểu bạch hoa, tất cả mọi người bị sợ hãi.
Cơ thể nho nhỏ, dường như ẩn chứa năng lượng rất lớn.
Trong sự hung dữ lộ ra một chút non nớt, bên trong sự non nớt còn có một chút hung dữ.
Sau đó nữa, bình luận trên màn hình điên cuồng hiện lên “66666”.
[Người trong điện thoại rốt cuộc là người bạn tốt nào vậy, vậy mà có thể dồn ép em gái đáng yêu đến nóng nảy rồi.]
[Một tiếng này, thù bao lớn đây?!!]
[Chỉ có bạn trai mới có thể kí©h thí©ɧ ý chí chiến đấu của một người phụ nữ như thế nhỉ?]
[Cùng quan điểm…]
[Hu hu hu hu hu tôi đột nhiên cũng rất muốn đi học rap để mắng bạn trai cũ.]
Đám người xem phát sóng: [... … …]
Trong phòng luyện tập.
Hề Thời ngồi yên tĩnh, lại khôi phục dáng vẻ nhỏ yếu đáng thương bất lực trong đội toàn người hung dữ.
Bát Lục nhìn cô, lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt rất khó hình dung.
Icy xoay cây bút trong tay một vòng, nhàn nhạt thốt ra mấy chữ: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Đại Dược mở miệng ngay sau Icy: “Chỉ là lượng từ ngữ hơi kém một chút.”
Bát Lục nhìn Hề Thời hồi lâu, cuối cùng thở dài: “Khí thế cũng không tệ lắm.”
Trong rap battle, một nhân tố rất quan trọng chính là khí thế của hai bên battle, phải phá hủy phòng tuyến trong lòng đối thủ về mặt khí thế, áp chế đối thủ.
Cho nên có câu nói, hơn về mặt khí thế là thắng rồi.
Mà thứ bọn họ muốn chính là loại khí thế ông đây là kẻ coi trời bằng vung nhất trong vũ trụ, mấy người đều là một đám rác rưởi.
Từ chữ “cút” vừa rồi mà nói, thí sinh nữ này mặc dù hơi non nớt, từ ngữ hơi thiếu thốn, nhưng ở phương diện này thì vẫn hoàn toàn có tiềm lực.
Ít nhất thì ứng phó với rap battle tuần tới hẳn là đủ.
Sự tò mò của Bát Lục rất nặng: “Cuộc điện thoại vừa rồi là ai gọi tới?”
Hề Thời: “A…”
Vẻ mặt cô có vẻ hơi khó xử.
Bát Lục cười, trực tiếp đoán: “Bạn trai cũ?”
Hề Thời cúi đầu nhìn tay, không nói gì.
Sau đó Icy trực tiếp đưa tay cầm lấy cái mũ lưỡi trai có in hình bên trên lên rồi chụp lên đầu Bát Lục: “Việc chính.”
Bát Lục đẩy vành nón lên, ngậm miệng.
Hề Thời yên lặng thở dài một hơi.
Sau đó cũng không biết bởi vì sợ hãi hay là cái gì, cô tắt điện thoại đi.
Nếu như nói lúc trước chỉ đơn giản là sẽ không gặp nhau nữa thì tiếng hô lên vừa rồi không thể quay lại được nữa.
Giang Hành Triệt là một người đàn ông cực kỳ kiêu ngạo lại tự phụ, chưa có ai từng nói chuyện với anh như thế, hoặc là nói, hoàn toàn không có ai dám nói chuyện với anh như thế.
Cô cũng từng thấy Giang Hành Triệt dùng thủ đoạn ác độc với người ta, rất đáng sợ.
Nhưng Hề Thời cảm thấy mình không hối hận.
Sau khi cẩn thận từng li từng tí để duy trì mối quan hệ không bình đẳng nhiều năm như vậy, cho dfu sau đó mình bị anh dùng thủ đoạn tàn nhẫn để đối đãi, nhưng ít nhất thì lúc đó cô cũng có thể tự an ủi bản thân, mình và anh cũng vẫn luôn hèn mọn như thế, cô đã thẳng thắn đối mặt với anh, hơn nữa còn là ở trước mặt rất nhiều người.
Hề Thời nhìn thoáng qua camera ở góc tường.
Sau khi hoàn thành việc lần đầu tiên thử cãi nhau, vì để toàn lực ứng phó với battle tuần sau, Hề Thời bị toàn thành viên của nhóm Lưu Quang lập ra kế hoạch huấn luyện tổng quát.
Bắt đầu từ cơ bản nhất.
Đầu tiên là ném cho cô mấy tư liệu rap battle lúc trước của mấy rapper nổi tiếng ở các quốc gia trên thế giới, nhất định phải xem hết.
Sau đó là một chồng từ ngữ vần chân thường dùng trong rap và một vài từ rap kinh điển, nhất định phải đọc hết.
Bọn Icy sớm đã là rapper thành thục, ở cùng nhau chính là luyện tập và sáng tác theo lệ thường, sau đó khoanh vùng các đối thủ có khả năng sẽ gặp phải vào tuần tới, tra tìm tư liệu mà bọn họ có thể tìm được, sau đó căn cứ vào đặc điểm đối thủ để lập ra kế hoạch.
Hề Thời được dành riêng cho một cái bàn đặt ở trong góc của phòng huấn luyện, chấp nhận yêu cầu của đoàn đội đó là làm việc một mình.
Dáng vẻ cô bịt tai chăm chú đọc thuộc lòng thật sự là cực kỳ giống học sinh lớp mười hai đọc từ ngữ tiếng Anh, nhưng mà cẩn thận nghe ngóng thì những thứ thí sinh nữ đọc thuộc lòng đều là “Tôi ăn lẩu bạn ăn cốt lẩu, cười ha ha với bạn vì tôi biết lễ phép, tôi uống bia bạn uống bọt bia…”
Hề Thời xem video rap battle trong phòng luyện tập cả một ngày, đọc từ cả một ngày, một mực ở lại đến chín mười giờ tối, Icy bọn họ đều đi cả rồi.
Hề Thời thu dọn “tài liệu học tập của mình”, cô cũng chuẩn bị quay về ký túc xá.
Lúc này phát sóng trực tiếp của đều tập trung ở ký túc xá, Hề Thời đang suy tính đợi lát nữa đi siêu thị nhỏ mua một chút đồ ăn gì đó cho bạn cùng phòng, biên đạo của tổ chương trình đột nhiên lặng yên không tiếng động mà vỗ vỗ vai cô.
Hề Thời giật nảy mình.
Ánh mắt biên đạo nhìn Hề Thời vừa phức tạp lại tìm tòi: “Hề Thời, có người tìm cô, cô đi qua gặp một chút.”
“Ai cơ?” Hề Thời hỏi theo bản năng.
Biên đạo cau mày, đáp lại cô bằng ánh mắt cô cảm thấy là ai.
Hề Thời nhớ tới chuyện ngày hôm nay, lập tức hiểu rõ.
Trong lúc tham gia thi đấu, các thí sinh đều ở ký túc xá, thực ra thì là quản lý khép kín hoàn toàn, không cho phép có người đến quan sát.
Nhưng rất rõ ràng, có một số người cũng sẽ không bị những quy định này ràng buộc.
Hề Thời thở dài một hơi, đi cùng đến một phòng nghỉ của tổ đạo diễn bọn họ.
Người đàn ông rõ ràng là vừa kết thúc hội nghị quan trọng nào đó đã đến đây, anh ngồi trên ghế sô pha, tóc chải về phía sau rất chỉnh tề, lộ ra cái trán trơn bóng, âu phục trên người phẳng phiu.
Trên bàn trước mặt có đặt một chén trà còn bốc hơi nóng.
Biên đạo đưa Hề Thời vào, gật đầu cúi người chào hỏi với người đàn ông, sau đó lui về phía sau, cuối cùng đóng cửa phòng nghỉ lại.
Hề Thời nghe thấy tiếng vang, cô lập tức quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa bị đóng lại.
Sau đó cô quay đầu đứng đó, nhìn thấy người trên ghế sô pha.
Cô nhìn người đàn ông âu phục giày da trước mặt, nhớ tới cách ăn mặc vô cùng cá tính của bọn Bát Lục, đột nhiên kinh ngạc, hai loại người này vậy mà lại sống trong cùng một chiều không gian.
Thậm chí Giang Hành Triệt cũng trạc tuổi những người của nhóm Quang Lưu.
Ở đối diện, Giang Hành Triệt giương mắt.
Sau buổi tiệc rượu đó, thời gian qua đi hai tháng, lại một lần nữa anh nhìn thấy Hề Thời.
Nếu như không tính đến việc hôm nay anh xem hết video biên tập phần thi của cô trong phòng làm việc, nhìn thấy cô xen lẫn trong đám cáp nhân chướng khí mù mịt, đúng là rất hấp dẫn ánh mắt người ta.
Hai tháng, chữ đầu tiên là chữ “cút”.
Hề Thời mở miệng trước: “Anh Giang.”
“Xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì?”
Lần đầu Giang Hành Triệt nghe thấy Hề Thời xưng hô “anh Giang” thế này, anh chau mày thật chặt, sau đó nhàn nhạt mở miệng hỏi lại: “Cô cảm thấy thế nào?”
Hề Thời nghĩ đến chữ “cút” lúc ban ngày.
Móng tay cô bấm vào trong lòng bàn tay: “Tôi sẽ không xin lỗi.”
“Tùy anh làm gì cũng được, nhưng tôi sẽ không xin lỗi.”
Cô nói xong, Giang Hành Triệt lại đột nhiên cười một tiếng ngoài khỏi dự đoán.
Hề Thời nhíu chặt lông mày.
Giang Hành Triệt ngồi, Hề Thời đứng, anh dựa vào thành ghế, gác chéo chân, dáng vẻ ăn trên ngồi trước phảng phất như đang nghe một cấp dưới báo cáo công tác trước mặt anh.
“Hề Thời.” Anh mở miệng: “Có tiến bộ, nhiều năm như vậy, cuối cùng cô cũng bắt đầu học được cách giả vờ tha để bắt thật* rồi đúng không?”
*Tương đương nghĩa với câu lạt mềm buộc chặt.
“Thế nhưng cách này đã lỗi thời từ lâu rồi.”
Hề Thời sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ tới nam chính trong những bộ phim thần tượng xưa cũ kia, bởi vì nhân vật nữ chính cho một bạt tai nên điên cuồng yêu nữ chính.
Hóa ra trong mắt Giang Hành Triệt, tất cả mọi thứ bây giờ của cô đều là đang ngu xuẩn học cách giả vờ tha để bắt thật từ nhân vật nữ chính trong phim thần tượng.
Hề Thời nhìn người đàn ông kiêu ngạo trước mắt, ánh mắt thâm thúy, lại đột nhiên cảm thấy buồn cười.
“Giả vờ tha để bắt thật?” Cô cười đến cực kỳ yếu ớt: “Anh Giang đang tự nói bản thân anh sao?”
“Dù sao thì nói đến chữ ‘tha’ này, rõ ràng là Giang tiên sinh bắt đầu trước mà, từ hôn là tha cho tôi, sau đó chuẩn bị khi nào thì bắt tôi đây? Bây giờ sao?”
Vẻ mặt Giang Hành Triệt cứng đờ.
Hề Thời: “Không có việc gì thì tôi đi đây.”
Cô quay người, sau đó nghe thấy giọng nói nghiến răng nghiến lợi của người đàn ông sau lưng: “Hề Thời!”
Hề Thời nghe thấy tiếng, đột nhiên lại đứng lại, xoay người về phía Giang Hành Triệt.
Cô quyết định phải nói chuyện rõ ràng.
Cô không biết có phải là ban ngày xem nhiều rap battle như vậy đã cho cô dũng khí hay không: “Giang Hành Triệt, anh nghe cho rõ, tôi không có giả vờ tha để bắt thật, bởi vì anh không đáng để tôi làm như vậy, tôi tỉnh táo rồi, tôi biết trước kia trong mắt anh tôi là mặt hàng giá rẻ gì, à, bây giờ đoán chừng vẫn là mặt hàng giá rẻ không rõ lai lịch, tu hú chiếm tổ chim khách, tùy anh nhìn tôi thế nào cũng được, thế nhưng mặt hàng giá rẻ cũng là người, hèn mọn hơn nữa thì cũng là người, chả có ai lặp lại sai lầm nhiều lần cả, trước giờ tôi cũng không nợ anh cái gì cả.”
Cô xưa nay không nợ anh gì cả.
Hề Thời hít sâu một hơi, cảm tạ bản thân mình không mắc nợ, cũng bởi vì không nợ cho nên mỗi một câu nói bây giờ, cô đều có thể nói rất thẳng thắn.
Cô nói: “Tôi không yêu anh nữa.”
“Lặp lại một lần nữa, anh hãy nghe cho kỹ, Giang Hành Triệt, Hề, Thời, không, yêu, anh, nữa.”
Giống như trút bỏ hết những gánh nặng, Hề Thời chưa từng có một khoảnh khắc nào nhẹ nhõm khi đối mặt với Giang Hành Triệt như bây giờ.
Giang Hành Triệt dường như ngẩn cả người.
Bởi vì không yêu, cho nên cũng không quan tâm, Hề Thời nói xong, không để ý tới người đàn ông đang sửng sốt, cô xoay người đi tới cửa, kéo cửa ra, nhìn thấy biên đạo, Tề Chu, còn có vệ sĩ bên cạnh Giang Hành Triệt đang canh giữ ở cách đó không xa.
Cô trực tiếp đi qua, trực tiếp nói với biên đạo: “Tôi về ký túc xá.”
Trong phòng nghỉ truyền ra tiếng vỡ vụn của mảnh sứ.