Chương 8
Edit: Nhật Nguyệt Nhi
Beta: Phi Phi
Trang đầu tờ báo trên bàn khá nổi bật. Sáng sớm nay La Thanh Nhạc ở nhà xem tivi, nghe tin tức,nghe thấy một nữ phóng viên dùng giọng điệu sùng bái nói gì đó. Cô không kiên nhẫn đặt tờ báosang một bên, cho nên không nhìn thấy bức ảnh chụp Đổng Hoài Sướиɠ cùng con gái đi ăn cơm.
Thật buồn cười, một người gần đây mới trở thành cha thế nhưng có thể được xưng tụng là người đàn ông tốt, thậm chí còn giành được danh hiệu người cha tốt của năm. Thật không hiểu được danh hiệu này là ai trao cho hắn!
Thư ký mang cà phê vào, nhìn thấy cô không đọc báo hôm nay liền nói: “Tổng giám đốc, hôm nay chị không xem báo à?”
“Ừ, mang tờ báo đó ra ngoài đi” Cô mới không cần xem!
Đổng Hoài Sướиɠ giả bộ làm một người cha yêu thương con gái, chẳng qua chỉ là muốn lừa gạt để cho toàn bộ thế giới tưởng rằng hắn là một người đàn ông tốt mà thôi!
Cô không tin hắn có thể trở thành người đàn ông tốt, đây bất quá chỉ là nhất thời hứng khởi mà thôi, hắn sẽ không chống đỡ được bao lâu. Cũng giống như năm đó, ngay từ đầu hắn cũng nhận có thể tự lập trong cuộc sống, có thể cưới vợ, có thể nuôi gia đình, sau đó đã chứng minh hắn làm không được!
Thế nhưng lúc này Đổng Hoài Sướиɠ giống như muốn đùa thật. Mỗi lần gặp Tuyết Luân, con bé luôn miệng nói hắn tốt như thế nào, mở miệng ngậm miệng đều là cha mang nó đi chỗ này, làm cái kia, khiến cho La Thanh Nhạc đầy nghi ngờ. Tuy nhiên, chỉ cần hắn đừng tới quấy rầy cô là tốt rồi!
La Thanh Nhạc cảm thấy cuộc sống của mình có khá nhiều khác biệt so với trước kia. Cô bắt đầu chờ mong gặp mặt con gái, nhưng cô lại sợ kết quả của sự chờ mong đó lại khiến mình tổn thương, cho nên vẫn ép buộc bản thân cự tuyệt vài lần. Cô hy vọng mình có thể bày ra bộ dáng không bị ảnh hưởng, nhưng có mấy lần cô muốn cầm điện thoại gọi cho Đổng Hoài Sướиɠ, nói cho hắn biết cô rất muốn gặp con gái của mình.
Có trời mới biết cô mất không ít sức lực mới có thể đè nén cảm xúc!
Tất cả những điều này đều là lỗi của Đổng Hoài Sướиɠ, nếu hắn không dẫn con bé đến trước mặt cô, nếu cho tới bây giờ cô vẫn chưa gặp Tuyết Luân thìsẽ không như vậy.
Cô có một con chó, có công việc, cô đã cảm thấy rất thỏa mãn. Thế nhưng lúc này cô lại có thêm một đứa con. La Thanh Nhạc chỉ cảm thấy cô đã không còn là chính mình nữa.
Lại nhận được điện thoại có liên quan đến Đổng Hoài Sướиɠ, từ Peter. Có lẽ lần nói chuyện trước kia quá mức nóng nảy, sau đó Đổng Hoài Sướиɠ chẳng những không xuất hiện trước mặt cô mà ngay cả điện thoại đều là do trợ lý liên hệ.
“Ngài Đổng hy vọng có thể có một cuộc hẹn với côđể nói chuyện về Tuyết Luân. Cô bé đãquyết định nhập học ở Đài Loan, cho nên ngài Đổng muốn xin kiến của cô”
“Ý kiến gì?”
“Về vấn đề giáo dục trẻ em, ngài ấy hy vọng cô cũng sẽ tham gia, tình hình cụ thể tôi không tiện hỏi đến. Không biết tổng giám đốc La khi nào thì có thời gian rảnh?”
La Thanh Nhạc bắt đầu có do dự. Bình thường cô chỉ cần vừa nghe đến chuyện có liên quan đến Đổng Hoài Sướиɠ, phản ứng của cô luôn kịch liệt một cách đặc biệt.
Có lẽ là khoảng cách thật xa, mà Đổng Hoài Sướиɠ cũng không giống như trước kia nữa. Lúc hắn đột nhiên xông vào trong phòng làm việc của cô, nói những lời hay làm những cử chỉ khách sáo, cô không biết nên đáp lại như thế nào.
“Tôi nghĩ… thứ ba tôi có một chút thời gian” Cô miễn cưỡng bỏ ra một ngày.
“Đượx, tối thứ ba được không? Thứ ba Tuyết Luân muốn đến ngủ ở nhà cô”
“Vậy tối thứ ba đi!”
Cúp điện thoại, La Thanh Nhạc đột nhiên có loại cảm giác nhẹ nhàng thở ra. Giống như bước một bước này, cô cùng Đổng Hoài Sướиɠ có thể sử xự bình thường. Bọn họ có thể giống như những cặp cha mẹ khác, tập trung thảo luận về tương lai con mình. Trong khi đó cô cũng phải bắt đầu thu liễm lửa giận cùng oán hận của mình, cô không muốn cảm xúc ảnh hưởng đến lý trí. Có lẽvề sau, cô sẽ không dùng sự tàn khốc để chống đỡ cuộc sống nữa.
Thật ra trong lòng, La Thanh Nhạc vẫn rất cảm kích Đổng Hoài Sướиɠ, vì hắn đã đem Tuyết Luân mang đến bên mình. Hắn biết, cô vốn dĩ không có khả năng mở miệng với Đổng gia rằng cômuốn gặp con mình. Đổng Hoài Sướиɠ đưa Tuyết Luân đến Đài Loan, Tuyết Luân sẽ đến gặp cô, số lần gặp mặt giữa cô và con gái sẽ tăng lên nhiều, đây đều là thứ trước kia ngay cả nghĩ cô cũng không dám. Cứ coi như đây là một ưu điểm của Đổng Hoài Sướиɠ đi!
Mỗi lần Tuyết Luân nói với cô, cha con bé chưa từng qua lại cùng những cô gái khác, còn có cha rất hối hận với những gì gây ra cho mẹ, lúc đó cô thậm chí còn tự nói với mình, Đổng Hoài Sướиɠ chắc có lẽ vẫn còn yêu mình.
Cứ như vậy, Đổng Hoài Sướиɠ như được rửa sạch không ít hình tượng hư hỏng trước kia. Thế nhưng La Thanh Nhạc vẫn không nói ra những lời trong lòng. Tổn thương năm đó quá nặng, có đôi khi nhớ tới hắn cô liền rất tức giận, cho dù hắn có nói gì cô cũng không nghe lọt tai.
Hiện tại, cô cũng phải thay đổi thái độ, ít nhất Đổng Hoài Sướиɠ vẫn là cha của đứa nhỏ. Trước mặt đứa nhỏ, cô nên cho hắn một chút mặt mũi, duy trì sự tôn trọng của đứa nhỏ đối với cha nó.
Thứ ba, Peter gọi điện thoại cho cô hẹn gặp mặt tại một nhà hàng, Đổng Hoài Sướиɠ sẽ mang Tuyết Luân đến.
“Bởi vì Tuyết Luân nói muốn ăn cùng cả cha lẫn mẹ một bữa cơm”
Yêu cầu nghe thật hợp lý. Cô không thể cự tuyệt, nếu không có vẻ như cô đang kiếm chuyện gây hấn.
La Thanh Nhạc tự nói với mình, tất cả đều là vì con gái!
Cho nên sau khi tan việc cô liền đi tới nhà hàng, nhìn thấy Tuyết Luân cùng Đổng Hoài Sướиɠ đã chờ bên trong từ lâu.
Nghênh đón cô, quản lí nhà hàng nói: “Bà Đổng, mời đi bên này”
La Thanh Nhạc nhíu mày, nhưng cô không phản bác, chỉ sợ bản thân lại lộ ra biểu tình khó chịu, như vậy thì bữa cơm này thật sẽ nuốt không trôi.
“Mẹ!” Tuyết Luân vui vẻ kêu to, cũng khiến cho cô tạm thời quên đi khó chịu “Mẹ mau tới đây, nơi này này!”
Cô cười đáp lại con gái, nhưng khi nhìn đến Đổng Hoài Sướиɠ, cô lập tức liền cảnh giác.
Thay đổi này Đổng Hoài Sướиɠ đương nhiên cũng để ý, nhưng hắn không muốn vạch trần, tránh phá hủy thời khắc này.
Hắn nhẹ nhàng hỏi: “Em muốn ăn cái gì?”
“Tôi nghĩ rằng đến đây để nói chuyện của Tuyết Luân, ăn cái gì hẳn không phải là mục đích chính của tôi”
“Bây giờ là thời gian dùng bữa tối, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện!”
“Thật sự phải giả bộ bộ dáng vui vẻ hòa thuận, anh mới có thể thỏa mãn sao?”
“Chẳng lẽ phải vĩnh viễn đối chọi gay gắt, em mới cảm thấy vui sao?” Hắn hậm hực. Hắn muốn tạo cho cô niềm vui, nhưng dường như hắn có làm cái gì thì La Thanh Nhạc đều mất hứng.
“Tôi sẽ cố thoải mái một chút, bởi vì tôi chưa từng nghi đếnđể ăn cái gì, miễn cho hôm nào đó anh lại giả bộ bộ dáng đại ân đại đức với tôi” Cô chưa quên lúc trước Đổng Hoài Sướиɠ từng nói cái gì với minh.
“Anh biết là anh sai rồi, anh chỉ cảm thấy… không có cách nào thu hút sự chú ý của em, cho nên anh nghĩ làm cho em tức giận có vẻ là biện pháp nhanh nhất”
Đổng Hoài Sướиɠ cũng không hiểu mình bị làm sao, vài lần hắn có cơ hội có thể thay đổi tất cả, kết quả đều bị sự xúc động phá hủy, ngược lại càng khiến cho La Thanh Nhạc càng lúc càng không tha thứ cho hắn.
“Đây chính là sự khác biệt lớn nhất của chúng ta. Cho đến bây giờ anh vẫn còn là người không thể khai thông”
“Thanh Nhạc, anh hy vọng em có thể chú ý đến những thay đổi của anh. Anh thật sự muốn sửa chữa lại những lỗi lầm lúc trước, em có thể tin tưởng anh, anh bây giờ làm tất cả chỉ là mong muốn…”
“Nói chuyện Tuyết Luân đi! Anh định làm như thế nào?”
La Thanh Nhạc đánh gãy lời của hắn, cô không muốn nghe những câu muốn thay đổi của hắn nữa. Hắn nói hắn sẽ sửa chữa, cô phải đáp lại như thế nào đây? Đổng Hoài Sướиɠ đừng nghĩ tới chuyện cô sẽ giang rộng hai tay chào đón hắn trở lại bên cạnh mình, muốn nghĩ cũng đừng nghĩ!
“Ngoại trừ chuyện trường học, anh không biết em có ý kiến gì không?”
“Tôi không ý kiến gì cả, nhưng tôi có thể gánh một nửa học phí, anh chỉ cần bảo người nói cho tôi biết con số, tôi sẽ đưa chi phiếu đến cho anh”
“Em nghĩ rằng anh đến đây là để nói cái này với em sao?”
Edit: Nhật Nguyệt Nhi
Beta: Phi Phi
“Em nghĩ rằng anh đến đây là để nói cái này với em sao?”
“Với tính cách người Đổng gia, anh đương nhiên không có khả năng đến nói với tôi chuyện này. Thế nhưng tôi đến đây chính là muốn nói với anh chuyện đó” Ban đầu cô nghĩ sẽ nói chuyện một cách uyển chuyển, khách sáo, nhưng sau khi thấy Đổng Hoài Sướиɠ thì bộ dáng đã được chuẩn bị sẵn liền biến mất không còn bóng dáng.
Có đôi khi La Thanh Nhạc nghĩ rằng mình có thể khống chế được cảm xúc, nhưng vừa nhìn thấy hắn, cô lại như thay đổi thành một người khác, nhịn không được lại muốn khıêυ khí©h hắn, đồng thời chứng minh rằng mình đã khác xa với một LaThanh Nhạc năm đó.
“Anh chỉ muốn nghe một chút ý kiến của em, giống như em ở chung với Tuyết Luân, có cảm thấy nó thích hợp học thêm cái gì hay không? Bởi vì chúng ta đều có một khoảng thời giansống chung với con bé, chúng ta có thể trao đổi kinh nghiệm cho nhau”
“Tuyết Luân muốn học cái gì?” Cô cúi đầu hỏi con gái “Ví dụ như khiêu vũ, đàn dương cầm, vi-ô-lông, hoặc là học vẽ…”
Ánh mắt con bé không ngừng đảo tới đảo lui trên người cha mẹ, con bé cảm thấy không khí hôm nay có gì đó không đúng.
“Con không muốn, như vậy con sẽ không có thời gian ở cùng với cha mẹ!” Tuyết Luân đột nhiên lắc đầu nói “Buổi sáng con học ở trường, nếu tan học mà còn đi học nữa thì con sẽ không có thời gian ở cùng hai người. Cha về nhà cũng sẽ không gặp được con. Hai người lúc nào cũng bận, con muốn đem thời gian của mình chia đều cho cha mẹ. Cho nên nếu như học những thứ đó, con sẽ không có nhiều thời gian”
Tuyết Luân nói rất đúng, dù sao bọn họ không phải ở cùng một mái nhà. Tuyết Luân hết giờ học không phải ở cùng Đổng Hoài Sướиɠ, thì sẽ được đưa đến chỗ cô ở qua đêm.
“Con thật sự không muốn học những thứ khác sao? Dù sao con còn nhỏ, đi học có lẽ sẽ gặp được nhiều bạn mới!” La Thanh Nhạc vẫn là muốn bé suy nghĩ lại.
“Con đã có rất nhiều bạn ở trường rồi, hay là hai người không muốn chơi cùng con?” Con bé con lo lắng hỏi.
“Không, đương nhiên là không phải rồi!”
Hai người trăm miệng một lời vội vàng trả lời, sau đó cùng liếc nhìn nhau.
“Tuyết Luân, con không muốn học những thứ khác cũng được, mẹ chỉ là nghĩ rằng con muốn làm quen thêm nhiều bạn mới” La Thanh Nhạc vội vàng giải thích.
“Cha cũng nghĩ như vậy, con muốn ở cùng một chỗ với cha, cha thật sư rất vui!” Đổng Hoài Sướиɠ tuyệt không để ý mình có biến thành ông cụhay không, dù sao hắn đã mất quá nhiều, thầm nghĩcó thêm chút thời gian ở cùng với con gái càng tốt.
“Sau này chúng ta vẫn có thể giống như vậy, ba người cùng nhau ăn cơm sao? Con thích chúng ta cùng nhau ăn cơm, như vậy có thể cùng nhau trò chuyện” Con bé lại đưa ra vấn đề. “Mẹ, có thể chứ?” Tuyết Luân tràn đầy chờ mong nhìn La Thanh Nhạc “Chúng ta cũng không thể thường thường cùng nhau ăn cơm sao?”
Trực giác nói cho La Thanh Nhạc biết, phải mau chóng cự tuyệt”Ngày mai có thể mẹ sẽ có việc bận…”
Cớ này nhất định đã dùng nhiều lần, cô thậm chí còn chưa nói xong, cái đầu nhỏ của Tuyết Luân bèn cúi xuống, một câu cũng không chịu nói.
Đổng Hoài Sướиɠ nhẹ nhàng xoa đầu con gái, giống một người cha rất biết quan tâm. Mà La Thanh Nhạc chỉ ngồi ở một bên, nhìn bọn họ âm thầm quan tâm lẫn nhau, bản thân mình lại như một người mẹ không quan tâm gì đến con gái.
“Không sao đâu, ngày mai cha làm khoai tây chiên cho con ăn được không?”
Tuyết Luân gật gật đầu, bữa cơm từ lúc đó không còn tiếng cười.
Bọn họ giống người một nhà, mà La Thanh Nhạc chỉ cảm thấy mình là như người ngoài, hoàn toàn không thể cùng bọn họ nói chuyện.
Cô sợ hãi mình mở miệng nói liền sẽ đáp ứng hết các yêu cầu của con gái. Cô lại càng sợ đáp lại lời của Đổng Hoài Sướиɠ, vừa mở miệng ra sẽ nói càng nhiều lời khó nghe. Bữa cơm này hoàn toàn bị cô làm hỏng.
Điều này làm cho cô khó chịu. Cho tới bây giờ cô đều chưa từng nghĩ Đổng Hoài Sướиɠ sẽ là một người cha tốt, nhưng bây giờ biểu hiện ôn hòa của hắn lại rất giống như thế. Tuyết Luân thậm chí không liếc mắt nhìn mình, điều này làm cho La Thanh Nhạc cảm thấy cực kỳ khổ sở.
Tuy rằng thời gian Tuyết Luân ở cha tương đối nhiều, nhưng La Thanh Nhạc vẫn cho rằng cô mới là người tốt hơn. Trẻ con không thể không có mẹ, có ai hơn một người mẹ cơ chứ? Hơn nữa cô còn có một con chó có thể chơi cùng Tuyết Luân, thế sao con bé lúc này lại thoạt như thích cha hơn mẹ chứ?
Cùng là phụ nữ với nhau, cô lại càng thắc mắc!
Thật vất vả mới ăn xong bữa cơm, trừng phạt nghiêm khắc mới thật sự bắt đầu… Tuyết Luân thế nhưng lại tỏ vẻ muốn về nhà ngủ, đêm nay không tới nhà cô.
La Thanh Nhạc ngây ngẩn cả người, cô vốn không thể tưởng tượng Tuyết Luân sẽ nói như vậy, nhưng vì bảo vệ mặt mũi, cô cũng không mở miệng khẩn cầu con bé đi cùng minh.Tuy nhiên để Tuyết Luân đi theo Đổng Hoài Sướиɠ, chua sót trong lòng cũng càng ngày càng lớn…
________________________
Một thời gian La Thanh Nhạc không thấy Đổng Hoài Sướиɠ gọi điện tới cho mình, cô đã nghĩ rằng mình đã bị xa lánh.
La Thanh Nhạc thừa nhận biểu hiện của mình không tốt, cô luôn nói ra những lời không dễ nghe, cũng luôn khiến cho con gái, cô luôn dùng một cái cớ để từ chối con bé, cũng khó trách Tuyết Luân không cần nghe cô nói hết cũng đã có thể đoán được cô muốn nói cái gì.
Cô cũng muốn gọi điện thoại cho Tuyết Luân, ít nhất cô có thể biết gần đây con gái đang làm những gì. Thế nhưng gọi điện thoại nhất định sẽ gặp Đổng Hoài Sướиɠ, điều này làm cho cô chùn bước.
Cô luôn sợ sẽ phải nói chuyện cùng hắn, sau đó sẽ có nhiều chuyện khác xảy ra khiến cô không thể chịu đựng. Tuy nhiên cô thật lòng quan tâm đến Tuyết Luân,cô thật sự không biết phải làm như thế nào.
Ngay khi cô đang không biết làm sao, Đổng Hoài Sướиɠ gọi điện thoại đến như một nhánh thang giải cứu vấn đề nan giải của cô…
“Là anh, anh có chuyện muốn nói với em”
“Anh đưa Tuyết Luân tới sao?” La Thanh Nhạc chủ động hỏi.
“Thật ra là nó không muốn đến chỗ em, nhưng nó muốn gặp Phật Liệt Khắc. Anh có thể nhờ người mang Phật Liệt Khắc tới nhà anh chơi với nó không?”
“Ý của anh là… con bé không muốn đến chỗ tôi? Không muốn gặp tôi? Chỉ muốn gặp chó của tôi?”
Điện thoại đầu kia trầm mặc một chút, giống như là chấp nhận lời của cô.
La Thanh Nhạc quả thật khó có thể tưởng tượng đây là sự thật, con gái của cô vẫn luôn đáng yêu, nhưng nó lại không thích mình, mà việc này Đổng Hoài Sướиɠ cũng biết, đây quả thật khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Nó nói với anh như vậy sao? Hay là anh cố ý khiến cho nó nghĩ như vậy? Nó vẫn đều ở cùng anh, nhất định là anh đã nói cái gì với nó…”
“Mẹ, mẹ làm sao vậy, tại sao mẹ luôn không thích cha?” Điện thoại đầu kia đột nhiên có thanh âm của Tuyết Luân, thanh âm đó tràn ngập sự phẫn nộ.
“Tuyết Luân…” La Thanh Nhạc bị giọng nói này làm cho hoảng sợ, cô không nghĩ tới Tuyết Luân cũng ở bên cạnh nghe mình nói chuyện cùng Đổng Hoài Sướиɠ. Đổng Hoài Sướиɠ nói mấy câu cùng Tuyết Luân, sau đó mới nói với La Thanh Nhạc: “Anh cho người đi đón Phật Liệt Khắc, có thể chứ?”
“Con bé đâu? Bây giờ nó đang làm cái gì?”
“Anh bảo nó trở về phòng”
“Tôi muốn nói chuyện với con bé”
“Bây giờ em mới nói như vậy… Con bé đã không muốn nói chuyện với em”
La Thanh Nhạc nhất thời không nói được tiếng nào, cô biết đôi khi mình thật sự có chút quá phận.
“Anh bảo người đến đón Phật Liệt Khắc, có thể chứ?”
Không được! Cô nhất định phải gặp Tuyết Luân, cô không thể để cho con gái chán ghét minh. Vất vả lắm cô mới có thể mở rộng trái tim mình, cho con gái bé bỏng của mình hiện diện trong đó. Bây giờcô đã yêu thích con bé, nhưng Tuyết Luân lại bắt đầu chán ghét cô, đó cũng không là điều cô muốn!
“Tôi… Tôi mang nó đến”
La Thanh Nhạc không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp, điều cô có thể làm chính là bù đắp lại những lời minh đã nói.
Liều linh đến chỗ Đổng Hoài Sướиɠ, tâm tư của cô đều đặt hết trên người con gái. Tay ôm Phật Liệt Khắc một cách Phật Liệt Khắc, tâm tình ngũ vị tạp trần (1).
(1) Ngũ vị tạp trần: Năm vị giác của nhân gian bao gồm chua, mặn, ngọt, đắng, cay.
“Con bé đang ở trong phòng”
Đổng Hoài Sướиɠ dẫn cô đến bên phòng, gõ cửa.
“Tuyết Luân, mẹ mang Phật Liệt Khắc đến cho con”
“Con chỉ muốn Phật Liệt Khắc, con không cần mẹ, mẹ không thích cha…”
Edit: Nhật Nguyệt Nhi
Beta: Phi Phi
“Con chỉ muốn Phật Liệt Khắc, con không cần mẹ, mẹ không thích cha…”
Đổng Hoài Sướиɠ nhìn La Thanh Nhạc một cái, thấy trong mắt cô có xấu hổ.
“Nhưng mà mẹ rất tốt với con. Con không phải rất muốn nhìn thấy Phật Liệt Khắc sao? Bâ giờ Phật Liệt Khắc đã đến đây rồi, con có muốn gặp nó không?”
Qua vài giây, cánh cửa rốt cuộc cũng mở ra, con bé xuất hiện sau cánh cửa nhưng khi nhìn thấy La Thanh nhạc, con bé lập tức lại quay đầu đi chỗ khác “Con chỉ cần Phật Liệt Khắc là được rồi”
“Tuyết Luân, con không cần mẹ sao?” La Thanh Nhạc khó chịu hỏi.
“Mẹ bận rộn như vậy, về sau không cần đến tìm con nữa” Tuyết Luân đáp trả bằng những lời cô thường dùng đểlấy cớ.
“Sau này mẹ đều đem thời gian rảnh rỗi đến chơi với con được không?”
“Không cần… mẹ không thích cha, cha rất tốt với con, mẹ chán ghét cha, con cũng chán ghét mẹ!”
Tuyết Luân cuối cùng nói ra rằng con bé chán ghét mình, đây đối với La Thanh Nhạc mà nói chính là một sự đả kích lớn. Trong một khoảng thời gian ngắn, La Thanh Nhạc không nói nên lời.
“Tuyết Luân,con không thể nói như vậy, mẹ vì con mà đưa Phật Liệt Khắc tới đây, con còn nói như vậy sao?”
“Phật Liệt Khắc cũng rất đáng thương, mẹ lúc nào cũng không có thời gian, Phật Liệt Khắc giống con rất hiếm khi được nhìn thấy mẹ, còn không phải tự ngược đãi chính minh sao?” Tuyết Luân nói một cách đúng lý hợp tình.
“Tuyết Luân, nếu con còn không lễ phép như thế, cha sẽ đem con đuổi về Mĩ!” Đổng Hoài Sướиɠ nhịn không được uy hϊếp nói.
Con bé nghe vậy liền khóc lên “Nhưng mà mẹ không thích cha, chúng ta cùng đi ăn cơm… mẹ cũng không có cười với cha. Cha cùng mẹ nói chuyện, mặt mẹ đều không tốt. Con không muốn mẹ như vậy…”
Tuyết Luân nói đều là sự thật, La Thanh Nhạc cũng tự mình hiểu được, may mà Đổng Hoài Sướиɠ không nhân cơ hộibỏ đá xuống giếng phê bình mình. Tuy nhiênnhững lời nói của con gái vẫn khiến cô khó có thể chấp nhận được.
“Về sau mẹ sẽ không như thế với cha nữa, hơn nữa mỗi ngày đều đi chơi cùng với Tuyết Luân, được không?” La Thanh Nhạc nhịn không được đỏ hốc mắt, cô đã không còn biện pháp thu hồi tình yêu của mình dành cho con gái, tình thế bây giờ cô không thể không tìm cách vãn hồi.
“Mẹ nói dối. Mỗi lần mẹ đều nói bận rộn công việc, muốn con chờ mẹ rảnh rỗi, con vẫn chờ, chờ thật là lâu… chờ cho đến khi con đã lớn mẹ vẫn không có thời gian. Mẹ vốn dĩ không thích con… Mỗi lần đều là con hẹn mẹ đi thật nhiều nơi, mẹ cũng kêu con chờ mẹ có thời gian rảnh sẽi đi, mỗi lần đều luôn như vậy”
Từng câu từng chữ như những nhát dao đâm vào tim La Thanh Nhạc.
Cô thật không ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy. Nếu cho tới bây giờ cô chưa từng gặp con gái mình, có lẽ Tuyết Luân nói gì cô cũng sẽ không cảm thấy khổ sở. Thế nhưng bọn họ đã có cảm tình với nhau, đột nhiên bị ghét bỏ, bảo cô làm sao có thể không thương tâm cho được?
Nước mắt của La Thanh Nhạc chảy xuốngkhông ngừng. Cô không hề để ý người bên cạnh là Đổng Hoài Sướиɠ, cũng không cần biết mình đang ở đâu, mọi áp lực từ trước đến giờ như bùng nổ trong lúc này.
“Thanh Nhạc…” Đổng Hoài Sướиɠ cũng không nghĩ tới La Thanh Nhạc sẽ khóc như vậy, ít nhất trước giờ biểu hiện của cô vẫn là lạnh nhạt. Thế nhưng sau khi cô nghe những lời Tuyết Luân nói, cô đã khóc. Điều này khiến cho hắn hoảng sợ.
Thanh Nhạc ngồi xổm xuống mà khóc, buông Phật Liệt Khắc, làm cho nó đi tìm cô chủ nhỏ.
Quả nhiên, Tuyết Luân nhìn thấy Phật Liệt Khắc liền vui vẻ hơn, so với nhìn thấy mẹ củ mình cũng là vui hơn, đóng lại cửa phòng.
Hai người cứ đứng ngoài cửa như vậy, hai người đều chân tay luống cuống.
“Tất cả mọi chuyện đều do tôi tự tìm sao? Từ trước đến giờ tôi vốn không có dành tinh cảm con bé…” La Thanh Nhạc thì thào như tự nói.
“Con bé còn chưa hiểu chuyện, suy nghĩ của nó bây giờ có thể nói như nước sông so với đại dương”
Đổng Hoài Sướиɠ nói với La Thanh Nhạc, lúc trước Tuyết Luân nói cho hắn biết muốnđến Đài Loan là vì muốn ở cùng một chỗ với cha mẹ. Thế nhưng mỗi lần nó đều tràn ngập nhiệt tình tìm tới mẹ, lại phải chịu một gáo nước lạnh,lâu dần cũng khiến nó tức giận.
“Anh biết bởi vì quan hệ của chúng ta,em chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho con bé, cũng luôn muốn tránh xa bọn anh, thậm chí… cho dù gặp mặt em cũng không chịu giả vờ vui vẻ. Thế nhưng mà đối với một đứa nhỏ mà nói, điều đó có ảnh hưởng rất lớn. Nó vẫn luôn hy vọng mình có thể sống bên cạnh cha mẹ, bởi vì từ nhỏ nó chỉ biết có mỗi ông bà nội, cho nên…”
“Cho nên toàn bộ là lỗi đều do tôi, bởi vì tôi không chịu phối hợp với con bé, giả vờ như chúng ta là một gia đinh hòa thuận vui vẻ sao?” La Thanh Nhạc lau khô nước mắt nhìn hắn, nói tiếp: “Tại sao anh không nói cho con bé biết rằng chúng ta sẽ không thể trở thành người một nhà? Cái gia đình này đã không còn tồn tại từ khi nó còn chưa ra đời. Các người tạo cho nó ảo tưởng, sau đó lại đến trách cứ tôi không thành toan giấc mộng đẹp của nó. Chẳng lẽ điều này là công bằng sao?”
“Thanh Nhạc, em mới là người không có công bằng? Mộng đẹp của nó chính là cả gia đình vui vẻ ngồi cùng một chỗ, ăn một bữa cơm, không có khắc khẩu, không có tức giận, thậm chí không có sắc mặt khó xem, cứ như vậy ăn một bữa cơm thôi em cũng làm không được. Em nghĩ nó còn có yêu cầu gì khác đây?
Thậm chí em luôn không có thời gian, con bé muốn gặp mặt đều phải hẹn trước. Em đã làm cái gì hả? Ngay cả con chó của em cũng có thời gian ở bên nó nhiều hơn một người mẹ như em! Ngay từ đầu em đã kháng cự làm mẹ của nó, bây giờ biến thành như vậy, em còn muốn mọi người cùng nhau gánh vác sai lầm của em sao?
Được thôi! Anh có thể thay em gánh vác, dù sao cả đời này em đều chỉ nghĩ rằng là anh thiếu em, dù sao chỉ cần bất cứ thứ gì có liên quan tới anh đều là lỗi của anh. Em có nghĩ tới đứa nhỏ này khi sinh, anh vốn dĩ không biết gì cả hay không? Mà điềuanh chỉ có thể làm bây giờ, cũng chỉ là tận lực khiến cho nó vui vẻ. Anh không giống em, giống như toàn bộ thế giới này đều phải lạnh lùng theo em thì em mới cam tâm! Anh yêu Tuyết Luân, anh nguyện ý vì con bé làm mọi chuyện, anh vĩnh viễn sẽ không giống như em!”
Sắc mặt La Thanh Nhạc tái nhợt, cô biết những điều Đổng Hoài Sướиɠ trách cứ đều là sự thật. Thế nhưng vì sao hắn có quyền chỉ trích cô? Cho tới bây giờ đều là cô chỉ trích người khác, người đó phải là cô mới đúng!
“Làm như vậy thật sự sẽ khiến cho em vui vẻ sao? Em trả thù anh, em vĩnh viễn đều phải dùng bộ mặt đó với anh, anh không có ý kiến, dù sao đó là anh xứng đáng. Thế nhưng với một đứa nhỏ em cũng như vậy sao? Em không thể cứ thích nó liền ôm nó một cái, không thích nó sẽ đem nó đẩy ra xa. Một đứa nhỏ có thể cảm thấy em có thích nó hay không, nó cũng không phải là một con chó! Có lẽ Phật Liệt Khắc cũng nghĩ như vậy, chỉ là không giống như Tuyết Luân có thể nói ra lời mà thôi”
“Đổng Hoài Sướиɠ, anh dựa vào cái gì nói với tôi những thứ này? Tôi sở dĩ làm như vậy, chẳng lẽ không có quan hệ với anh sao? Nếu không phải tại anh, tôi sẽ phải trả giá sao? Tôi sẽ sợ cùng mọi người tiếp xúc sao? Tôi không chịu nổi lại một lần nữa tiếp nhận sự đả kích, tôi không chịu nổi sự đùa bỡn của Đổng gia các người!
Anh vui vẻ có thể sẽ đưa nó đến Đài Loan,ngày nào đó các người không vui thì lại mang nó đi, còn tâm tình của tôi thì sao? Còn không phải là tự tôi chữa lành vết thương hay sao? Các người vốn dĩ chưa từng đứng trên lập trường của tôi mà suy nghĩ!” La Thanh Nhạc quát.
“Em muốn anh chịu trách nhiệm bao lâu? Chuyện quá khứ, anh sẽ gánh lấy, em trách anh như thế nào anh cũng có thể nhận. Bây giờ liên quan đến Tuyết Luân, em cũng muốn ngồi trên đầu anh sao? Anh sợ em nhớ nó, cho nên mang nó đến Đài Loan gặp em,em có cảm ơn anh sao?
Em chỉ sợ nó,em sợ bản thân mình sẽ thích nó, sợ phải trả giá, sợ cuối cùng nó theo anh rời đi thì sẽ không bao giờ… trở về nữa! Chẳng lẽ bây giờ em không có năng lực tìm nó trở về sao?Em vẫn đều nói em đã thay đổi, em độc lập, em có quyền muốn cái gì sẽ làm cái đó. Thế nhưng em lại quá nhát gan khi đối mặt với tính cảm, thậm chí ngay cả tình thân cơ bản nhất cũng em không dám tranh gianh!”
Tuyệt không giống cô, năm đó cô vì yêu có thể buông tay với mọi thứ. Thế nhưng cô bây giờ hoàn toan đã thay đổi, hắn không tin La Thanh Nhạc thật sự có thể thay đổi hoàn toàn như thế.
“Tôi phải tranh giành như thế nào đây? Tôi có thể tranh giành đến cuối cùng, nhưng các người chỉ biết cười nhạo tôi chỉ theo ý mình. Lúc trước anh đã nói như thế nào? Tình yêu của tôi là một loại áp lực, khi các người không còn cần nữa, tôi giống như một lần xì hơi!”