Thế nhưng, Mạc Dạng lại rất bình tĩnh, những ngày qua cậu luôn có một sự bình tĩnh kỳ lạ, cảm giác việc dẫn mối của quản sự Ngô sẽ không thành công, nên cậu cũng yên tâm hưởng thụ sự chăm sóc của ông ta.
Nhưng cậu không ngờ người thanh niên kia lại tức giận đến mức độ này.
Hộ vệ nhanh chóng đi xuống, trên trán còn dính ít lá trà, hiển nhiên đã bị người ta ném trúng một ly trà, mặt mày hắn u ám. Phổ Thiên che mặt, mắng chửi quản sự Ngô: “Lão già này, cố ý muốn hại ta, nếu không muốn chết thì mau dẫn theo người của ngươi cút đi. Lưu Tình Kiếm Phái vốn là nơi yên tĩnh, lại bị người như ngươi làm hỏng việc yên tĩnh tu luyện của đệ tử!”
Quản sự Ngô ngẩn người.
Mà còn không chờ ông ta lấy lại tinh thần, một quản sự khác mặt mày nghiêm nghị, hoa văn trên mũ còn phức tạp hơn cả quản sự Ngô đang nhanh chóng đi xuống. Quản sự Ngô thấy vậy lập tức cúi đầu: “Đại quản sự Lâm.”
Đại quản sự Lâm: “Ngươi không cần phải lên nữa, kể từ ngày hôm nay trở đi, ngươi chuyển xuống tầng một quản lý các tạp dịch chữ Bính, những người này sẽ do ta sắp xếp lại.”
Quản sự Ngô trợn tròn mắt.
Tạp dịch chữ Bính, đó là những người chèo thuyền làm việc nặng nhọc! Người nào người nấy hôi rình hôi mù lên, có thể làm được cái việc gì!
Đại quản sự Lâm: “Còn không nhanh chóng cút đi, định để Yến Lăng Vân tự mình xuống xử lý ngươi à?”
Quản sự Ngô nào lại không biết mình đã chọc giận Yến Lăng Vân. Ông ta không cam lòng liếc nhìn Mạc Dạng, rồi nghiến răng rời đi.
Cái gì mà Yến Lăng Vân, dứt khoát cạo đầu đi làm hòa thượng cho rồi. Một mỹ nhân tuyệt sắc thế này mà còn bị chặn người cửa, nếu biết sớm thì đã tặng cho người khác để tránh gặp tai họa này rồi!
Sau khi xử lý xong chuyện của quản sự Ngô, đại quản sự Lâm lại nhìn họ với vẻ mặt lạnh lùng: “Về phần các ngươi, nể tình các ngươi bị Ngô Linh lừa gạt nên tạm thời tha mạng cho các ngươi. Các ngươi lập tức thu dọn đồ đạc, cút xuống tầng hai, đi làm việc ở phòng chữ Quý dưới tầng một.”
Phòng chữ Quý ở tầng một là phòng khổ sai phụ trách lau dọn khoang thuyền.
Mấy người Mạc Dạng còn chưa kịp quen với phòng mới thì đã bị người ta đá đi. Họ chỉ còn cách thu dọn bọc đồ, chuyển xuống tầng một ở phòng tập thể cỡ lớn.
Phòng tập thể cỡ lớn có hai mươi người một phòng, không có buồng tắm. Người làm việc ở phòng bậc bốn vừa trở về, cả phòng đầy mùi mồ hôi nồng nặc. Khi Trúc Tiêu vừa bước vào thì mặt đã tái nhợt, phải dùng tay áo bịt mũi.
Các giường còn lại đều ở vị trí không tốt lắm, Mạc Dạng bị ép chen vào giữa hai người đàn ông to lớn, giường đệm vẫn còn khá bẩn, trên kệ gỗ có dính vết bẩn đen, còn tróc cả sơn.
Trước mặt cậu có một người làm đang tháo tất, mảng da chân rơi đầy trên đất, trên tóc thì dính đầy dầu bẩn, nhìn Mạc Dạng cười đầu quái dị: “Ôi, cái đám thỏ ngọc này cũng bị đuổi xuống cùng chúng ta rồi à?”
Tạp dịch ở tầng một ai cũng đều có linh căn rất kém, lượng người tu luyện bao năm để đạt được tầng khí thứ nhất, thứ hai là có thể đếm trên đầu ngón tay, không khác gì mấy với người phàm, bị coi như trâu như ngựa ở Lưu Tình Kiếm Phái.
Phía trên họ còn có các đệ tử tạp dịch, hoàn cảnh tốt hơn chút, ở phòng loại hạng một, hai, ba.
Mạc Dạng ngồi trên giường, không cãi nhau với người khác, chỉ mỉm cười nhẹ.
Tạp dịch đó cũng lười quan tâm đến cậu.
Nhưng Trúc Tiêu lại không chịu nổi, xông ra ngoài định đi tìm quản sự Ngô, đòi chuyển về tầng hai. Hoa Vinh và Hoa Mậu suy nghĩ một lát rồi cũng đi theo sau, dựa vào đâu mà Vân Nương được ở tầng hai, còn họ thì không?
Đại quản sự Lâm vì thấy Vân Nương là nữ, không bắt cô ấy phải chen chúc trên phòng tập thể nên vẫn cho cô ấy ở lại chỗ cũ.