Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Làm Kẻ Bạc Tình

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ông chủ muốn cô ngưng nhiệm vụ, ngàn dặm xa xôi trở về từ Provence gấp, chỉ vì mục đích bảo vệ cho một cô gái cùng với Tưởng Huân, vì cô cũng là con gái?

Điều này có nhầm hay không?

Trên địa bàn của chính mình, cộng thêm năng lực của Ôn Tưởng Huân và Duật Đông Minh, cả hai người cùng bảo vệ một cô gái tay trói gà không chặt còn thừa, tại sao còn muốn điều động cô trở về?

"Ông chủ yêu đương rồi hả?"

Y Vịnh Tình đưa ra phỏng đoán một cách hợp lý, lời nói vô tâm của cô làm lòng Ôn Tưởng Huân đau nhói.

"Trời mới biết."

Ôn Tưởng Huân miễn cưỡng nở nụ cười trừ.

"Nhìn thái độ của ông chủ với cái cô Thiệu Y Y kia, tớ thấy cũng phải đúng tám chín phần mười."

Duật Đông Minh ở chung với Viêm Ngưỡng Tu không mười năm thì cũng đã tám năm, đây là lần đầu tiên anh thấy Viêm Ngưỡng Tu để ý một cô gái như vậy.

"Có phải là tớ nên nịnh bợ tốt bà chủ tương lai của chúng ta không?"

Y Vịnh Tình nghiêng đầu, giả vờ tập trung suy nghĩ.

"Bà chủ? Em cũng quá chân chó rồi."

Duật Đông Minh lười biếng dựa vào tường, bên môi mang theo chút ý cười, nhìn như bình tĩnh hòa nhã nhưng lại có một chút tà khí.

"Không phải là em đang phòng ngừa chu đáo sao, nếu đúng là có người có thể làm nóng chảy trái tim đóng băng của ông chủ, thì sau này chúng ta sẽ thoải mái và tốt hơn."

"Hình như cũng có đạo lý, mặc dù anh cảm thấy Thiệu Y Y không có phong phạm làm bà chủ nhưng mà cô ấy cũng ngọt ngọt, ở chung cũng khá tốt, nếu như đúng là có thể thu được tâm của ông chủ thì anh cũng vui khi việc thành."

Hai người thảo luận rất vui vẻ, nhưng vào tai Ôn Tưởng Huân lại rất chói tai khó chịu, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Viêm Ngưỡng Tu và Thiệu Y Y thân mật ở cạnh nhau, cô cảm giác như a-xit trong dạ dày bắt đầu chảy ngược, trái tim như bị dao đâm, máu chảy dầm dề.

"Đủ rồi."

Cô tái mặt nói to, khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của bạn tốt thì cô hít sâu một hơi, giải thích cho sự khác thường của bản thân: "Tớ, tớ nghĩ chúng ta không nên thảo luận này nọ ở sau lưng người khác, hơn người đối tượng thảo luận còn là ông chủ của chúng ta."

"Không phải là chúng ta đang nói xấu bọn họ."

Y Vịnh Tình cảm thấy cô có vẻ là lạ nhưng lại không nói được là lạ ở chỗ nào.

Ngay lúc Ôn Tưởng Huân đang lo lắng bạn thân sẽ phát hiện sự khác thường của mình thì Viêm Ngưỡng Tu dẫn Thiệu Y Y xuống lầu.

Trai tài gái sắc như trời sinh một đôi, nếu như ánh mắt có thể biến thành dao, chắc là bọn họ đã sớm chết dưới ánh mắt của Ôn Tưởng Huân rồi.

Híp hai mắt lại, Ôn Tưởng Huân không thể không thừa nhận hai người này ở chung một chỗ đúng như được trời sinh. Nhưng cô tự tin, nếu cô đứng bên cạnh anh cũng nhất định là tiêu điểm cho ánh mắt của mọi người, chỉ tiếc tâm nguyện của cô vĩnh viễn không có ngày có thể thực hiện.

Những người có mắt, có cảm giác đều cảm nhận được hiện tại trong lòng Viêm Ngưỡng Tu chỉ có một người là Thiệu Y Y, Ôn Tưởng Huân quay đầu đi, cô không muốn tiếp tục nhìn thấy những hình ảnh làm cô đau lòng.

"Đây là Y Vịnh Tình, một người bảo vệ khác của em."

Viêm Ngưỡng Tu nhẹ nhàng giải thích với Thiệu Y Y.

Hình ảnh tấm băng sơn bị hòa tan là Thiệu Y Y nhìn mà choáng váng, cô biết ông chủ cũng hơn mười năm rồi, cho tới bây giờ cô không biết anh ta lại có thể dịu dàng như vậy, sức mạnh tình ái thật là vĩ đại!

"Nhưng mà em đã làm phiền Tưởng Huân tiểu thư bảo vệ, thế nào lại.........".

Thiệu Y Y còn chưa nói xong, Viêm Ngưỡng Tu trầm giọng nói: "Gần đây anh phát hiện có người đưa cảm xúc của bản thân vào công tác, vì tránh tạo ra nguy hiểm nên anh quyết định để Vịnh Tình cùng nhau bảo vệ em, có nhiều thêm một người chăm sóc thì cũng tiện hơn một phần."

Anh thừa nhận những lời nói này là anh nói cho Ôn Tưởng Huân nghe, anh không rõ vì sao bản thân lại muốn dỗi như vậy, nhưng anh càng không rõ, rốt cuộc là anh giận cô hay là anh giận chính mình?

Thời gian này cô không vui vẻ gì, anh đều nhìn thấy, bí mật mang theo cảm xúc bản thân vào công tác bảo vệ là không chuyên nghiệp và có phần nguy hiểm, điểm ấy khiến anh là ông chủ cảm thấy rất không hài lòng. Càng làm anh tức giận hơn là, buồn bực không vui không hiểu trên mặt cô lại như có một cái gai cắm trong lòng anh, khiến anh cảm thấy khó chịu.

Anh giận chính mình tại sao lại để ý đến cảm xúc của cô, càng giận chính mình tại sao lại để ý đến tâm tình của cô. Anh muốn nói cô phải có chừng mực, đừng để xuất hiện những biểu cảm làm người khác chán ghét, nhưng cô gái này lại cố tình lảng tránh anh, ngay cả cơ hội nói chuyện với cô một câu cũng không có, buồn bực tới cực điểm nên anh mới cố ý cảnh cáo cô trước mặt mọi người.

Anh muốn cho cô biết ai mới là ông chủ, cũng thuận tiện nhắc nhở cô ai mới là người làm chủ, anh đừng để bị cảm xúc của cô nắm đi một cách khó hiểu.

Ôn Tưởng Huân cắn răng yên lặng chịu đựng lần biểu thị công khai này của Viêm Ngưỡng Tu, trước mặt một cô gái khác anh chất vấn sự chuyên nghiệp của cô, nhục nhã cô như vậy, cô rất rõ ràng ý nghĩa khác trong lời ám chỉ của anh. Anh cảnh cáo cô vượt qua khuôn phép, cảnh cáo cô không nên có tâm tình, có cảm giác giống như một người bình thường. Cô có cảm giác như anh đang dùng một con dao sắc bén đâm mạnh vào trái tim cô!

Từ trước tới nay Viêm Ngưỡng Tu đều tuyệt đối duy trì sự tín nhiệm của bản thân với cấp dưới, hôm nay lại ở trước mặt người ngoài trực tiếp nói thẳng chỗ không đúng của cấp dưới. Cho dù anh không nói tên ra nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, xem ra lần này Ôn Tưởng Huân đã chọc giận ông chủ rồi. Thấy khuôn mặt trắng bệch của bạn tốt, Y Vịnh Tình cảm thấy đồng tình với cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn cố nén bi thương của Ôn Tưởng Huân lọt vào trong mắt Viêm Ngưỡng Tu lại khiến anh khó chịu trong lòng, nhưng anh lựa chọn cách coi thường những cảm giác quái dị này.

"Tối hôm qua em lại không ngủ ngon sao?"

Anh cố ý đặt sự chú ý trên người Thiệu Y Y, lúc này mới phát hiện thâm quầng trong mắt cô.

"Có phải tối qua lại gặp ác mộng không?"

Thiệu Y Y bất đắc dĩ gật đầu: "Đúng rồi, dường như mỗi ngày đều gặp ác mộng."

Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng gây án hung ác khiến cô sợ hãi, nhưng vì không muốn vì sự bất an của bản thân mà ảnh hưởng đến tâm tình của người khác, cô thoải mái lè lưỡi cười nói: "Em quen rồi, có khi không gặp ác mộng sẽ cảm thấy kỳ quái."

Vẻ mặt đáng yêu của cô khiến khóe miệng Viêm Ngưỡng Tu lộ ra đường cong đẹp mắt, phản ứng của anh làm những người khác đứng đó cảm thấy hoài nghi không biết có phải bản thân đang ở trong mơ không.

"Thôi miên cô ấy để cô ấy có một giấc ngủ thật tốt."

Mặc dù đang ra mệnh lệnh cho Ôn Tưởng Huân nhưng ánh mắt Viêm Ngưỡng Tu vẫn không rời khỏi Thiệu Y Y.

Cho dù không cam lòng nhưng Ôn Tưởng Huân vẫn nhắc đi nhắc lại trong lòng thân phận và chức trách của mình, ánh mắt cô trầm xuống, mở miệng nói vài chỉ lệnh đơn giản với Thiệu Y Y, cô ấy lập tức ngủ say.

Ngẩng đầu lên cô nhìn thấy sự yêu thương trên mặt Viêm Ngưỡng Tu, anh nhíu mày và đường cong kiên nghị trên môi phản ánh vào trong mắt cô, cô không thể buộc bản thân làm như không nhìn thấy.

Cô biết anh đang khẩn trương, lo lắng, chẳng lẽ anh thật sự không tín nhiệm năng lực của cô như vậy, hay là do anh rất để ý đến Thiệu Y Y?

Cô thật sự không hiểu, vì sao cô ở cạnh anh nhiều năm như vậy lại kém với Thiệu Y Y vừa mới xuất hiện?

Mũi chua xót, nước mắt như muốn vỡ òa, cô biết bản thân đã thua, thua triệt để.

Cho dù cô biểu đạt sự đối nghịch kháng nghị không nói gì với anh, thậm chí từ chối sự đòi hỏi ban đêm của anh, nhưng đối với anh mà nói điều đó không ảnh hưởng gì.

Cô không có quyền ghen, cũng không có tư cách để ghen, cô lại hồn nhiên cho rằng sự khác thường của cô có thể khiến Viêm Ngưỡng Tu nhìn thẳng vào tâm tình của cô, xem ra cô đã sai lầm rồi, sai mười phần, sai hoàn toàn!

Địa vị của cô trong lòng anh còn nhỏ bé mong manh hơn so với tưởng tượng của cô, cô cứ nghĩ rằng bản thân đủ kiên cường, không để ý nhưng bất quá đó chỉ là tự lừa mình dối người, tự thôi miên mình mà thôi!

Đêm tối như mực, đúng là thời cơ cực tốt để làm chuyện xấu, đối với một người đã chịu qua các cách thức đột kích, chỉ cần có một đồng xu nho nhỏ là có thể mở ra được cửa phòng đã khóa.

Cô gái trên giường ngủ thơm ngọt, mái tóc đen dài như thác nước chảy dài trên gối, cái chăn không thể che đi thân hình đẹp đẽ của cô, trong phòng tràn ngập hương thơm như dụ dỗ người phạm tội.

Cửa phòng vang lên một tiếng, cho dù anh đã cố gặng nhẹ nhàng như vẫn làm Ôn Tưởng Huân bừng tỉnh từ trong mộng.

Dù sao cô đã từng trỉa qua vô số huấn luyện, chỉ một tiếng vang rất nhỏ cũng có thể kí©h thí©ɧ đến thần kinh của cô.

"Là ai?"

"Còn có ai?"

Âm cuối còn chưa dứt, Viêm Ngưỡng Tu đã nhảy lê giường, đè cô ở dưới thân.

"Anh không rõ ý của em khi khóa cửa lại sao?"

Cô giãy dụa muốn thoát khỏi vòng ôm của anh.

"Em không biết mục đích khi anh mở khóa sao?"

Viêm Ngưỡng Tu vùi mặt vào cổ cô, nhẹ nhàng ngửi hương thơm trên tóc.

Đã lâu bọn họ không cùng nhau làm vận động, anh rất nhớ cô, nhớ đến nỗi bụng dưới đều đau.

Thật ra anh có thể đi tìm người khác để phát tiết nhưng không biết làm sao trong đầu anh chỉ nghĩ đến dáng người đẹp đẽ mị hoặc của cô, giọng ngâm than nhẹ mê hoặc lòng người.

Anh thuận theo khát vọng vùi mặt trong hai ᴠú của cô ma sát lúc nặng lúc nhẹ.

Hô hấp của anh khẽ truyền vào qua khe hở của áo ngủ, Ôn Tưởng Huân dùng sức cắn môi dưới ngăn cản tiếng thở dốc của bản thân.

Mấy ngày không bị anh chạm qua, cô phát hiện ra độ mẫn cảm của mình đã vượt quá sự tưởng tượng của cô.

"Không cần....."

Bàn tay nhỏ bé của cô vô lực để trên ngựᴄ của anh, muốn ngăn cản anh tiến thêm bước nữa, cô vừa mới hạ quyết tâm giữ một khoảng cách với anh!

"Không cần?"

Anh không thích cô ngăn cản hành động của anh.

"Là không cần anh ngừng lại sao?"

"Không! Không muốn tiếp tục, chúng ta hẳn là phải ngừng những việc tiếp........ Ưʍ...."

Môi của cô bị anh chặn lại, với lực mυ"ŧ bá đạo của anh có thể cảm giác được giờ phút này anh rất không vui.

Lưỡi của anh lẻn vào trong miệng cô, lật chuyển khuấy đảo lặp đi lặp lại, sau đó đột nhiên bú ɭϊếʍ nhẹ nhàng, anh thô bạo xé đi quần áo của cô, khiến cô chỉ còn một chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ dán vào người anh.

Khi cô không nhịn được đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của anh thì anh lại rời trận địa, dùng đầu lưỡi khẽ liếʍ đầu ᴠú của cô, dường như muốn bức điên cô, khi cô ưỡn người cầu nhiều hơn thì anh lại cố ý dừng lại sự trêu đùa của anh.

Cô nói muốn dừng lại quan hệ của bọn họ? Anh không lý do nhưng chán ghét đề nghị như vậy, thậm chí anh còn có chút tức giận. Anh cách qυầи ɭóŧ, dùng đầu ngón tay kích vào hoa tâm của cô, ngón tay ngả ngớn vỗ về chơi đùa hạ thể mềm mại của cô, lại bú ɭϊếʍ trước пɡựᴄ cô.

"Qυầи ɭóŧ của em đã ướt đẫm."

Anh biết bản thân đã thành công dấy lên du͙© vọиɠ toàn thân của cô, không khỏi cảm thấy đắc ý, quả nhiên cô không thể không có anh.

"Hu...."

Xen lẫn khoái ý rêи ɾỉ, Ôn Tưởng Huân quật cường nâng cánh tay tuyết trắng che đi đôi mắt.

Cô khóc?

Viêm Ngưỡng Tu kinh ngạc, hình như đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc...... Anh dừng lại, ẩn nhẫn du͙© vọиɠ giữa hai chân, cau mày kéo cánh tay cô.

"Làm sao lại khóc?"

Anh biết có nhiều người ái mộ anh đều vì anh mà rơi lệ, nhưng nước mắt của cô lại khiến anh cảm thấy phiền lòng.

"Không sao." Cô khàn giọng trả lời.

Cô chỉ giận chính mình vô dụng, rõ ràng đã quyết định giữ nghiêm khoảng cách chủ tớ, nhưng vẫn không tự chủ được mà lạc mình dưới sự trêu đùa của anh, Ôn Tưởng Huân cô làm sao có thể biến thành người lòng dạ hẹp hòi, dâʍ đãиɠ vô sỉ như vậy?

"Vậy đây là cái gì?"

Anh liếʍ đi nước mắt mặn chát trên mặt cô.

Phản ứng bản năng của cô khiến Viêm Ngưỡng Tu tin tưởng cô cũng có khát vọng giống anh, cho nên anh xác định cô không phải vì bị bức һɪếρ mà rơi lệ, chính là làm gì có người nào làm được một nửa lại nỉ non như vậy, khiến anh tiếp tục cũng không được, không tiếp tục thì phải nhịn đau.

"Anh có thể không để ý đến em."

Dù sao cô cũng đã quen, anh chưa từng nghĩ sẽ để ý cô.

"Ôn Tưởng Huân, rốt cuộc em muốn như thế nào?"

Đây là lần đầu tiên anh gọi cả họ và tên cô, biểu hiện sự tức giận của anh đã đạt mức cao nhất.

"Em muốn kết thúc."

Bọn họ đã từng bắt đầu sao? Cô cũng không thể xác định cách dùng từ của cô.

"Kết thúc cái gì?"

Không phải là kết thúc vận động bây giờ chứ?

"Kết thúc.... Quan hệ giữa chúng ta."

Cô nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể dùng hai chữ này, chính là hai chữ này đủ thể hiện giữa bọn họ.

"Không có khả năng."

Anh cự tuyệt không suy nghĩ.

"Vì sao?"

"Không vì cái gì hết."

Đáng chết, cô gái này làʍ t̠ìиɦ được một nửa mà còn nói chuyện này với anh? Có phải cô đã quên anh họ gì tên gì không?

"Anh đã có Thiệu Y Y, có thể không cần tìm đến em."

Cô xoay đầu không muốn anh nhìn thấy sự yếu ớt trong đôi mắt.

Y Y? Liên quan gì đến cô ấy?

"Điều này không giống, anh nhất định sẽ không đồng ý kết thúc."

"Vì sao?"

Rõ ràng là vô tâm với cô, vì sao anh không chịu buông tha cho cô?

"Chính là không vì cái gì."

Mẹ nó, từ khi nào cô lại khó nói chuyện như vậy?

Đáng chết là nhiệt tình của anh không vì vậy mà mất đi, sau khi nhìn thấy đôi mắt mờ sương của cô, du͙© vọиɠ muốn cô càng thêm mãnh liệt.

Anh nên biết từ lâu là cô gái này vô nghĩa không có ít, làm gì mà nói nhiều lãng phí nước miếng nói chuyện không đâu, bọn họ hẳn phải làm những việc có ý nghĩa mới đúng.

"Mọi việc đều có nguyên nhân, anh.... Ưm!"

Tên vô lại này, mỗi lần đều dùng cách này khiến cô không thể nói được nữa!

"Anh muốn em, không có nguyên nhân khác."

Đỉnh cứng rắn của anh rút ra cắm vào, đâm sâu vào hoa huy*t của cô.

Đột nhiên giữa hai chân tràn đầy, khiến Ôn Tưởng Huân không nhịn được co rút, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt dồn đến, chiếm đóng toàn bộ suy nghĩ của cô.

"Ừm...."

Cô hoàn toàn lạc trong du͙© vọиɠ bừng bừng của anh, cô biết bản thân không cứu được, thật sự không cứu được nữa rồi!

***

"Cô ấy đã thấy một vụ án của tập đoàn súng đạn phi pháp, dường như đối phương đã lấy được thông tin cô ấy đang ở Đài Loan, theo như thông tin tìm được thì đối phương đã phái người chuẩn bị diệt khẩu."

"Cô ấy" trong miệng Y Vịnh Tình chính là nói đến Thiệu Y Y, vì Viêm Ngưỡng Tu muốn giúp cô ấy hoàn toàn tránh được ác mộng, quyết định tự mình ra tay giải quyết chuyện này, bởi vậy anh đặc biệt ra lệnh cho Y Vịnh Tình sử dụng các mối quan hệ để đi thu thập tin tức.

"Đã chuẩn bị hành động rồi sao?"

Khóe miệng Viêm Ngưỡng Tu giương lên, nở nụ cười quỷ dị.

Dù sao anh cũng hi vọng giải quyết sớm chuyện này giúp Thiệu Y Y có một cuộc sống bình tĩnh. Đối phương đã biết rõ anh sẽ nhúng tay mà không biết sống chết khiêu chiến năng lực của anh, như vậy thì anh cũng thấy vui lòng phụng bồi.

"Ông chủ có gì cần phân phó sao?"

Gần đây anh đã ở trạng thái tĩnh lâu rồi, Duật Đông Minh không chờ được muốn hoạt động gân cốt.

"Bảo vệ cô ấy thật tốt, tôi sẽ không tha cho mọi người nếu cô ấy rơi mất một cọng tóc."

"Ông chủ, anh......."

Y Vịnh Tình muốn nói lại thôi.

"Có chuyện gì muốn nói."

Anh không thích người ta nói chuyện như vậy, mặc kệ là muốn nói hay không muốn nói.

"Có phải anh đang yêu không?"

Y Vịnh Tình đánh bạo mở miệng, nhìn bộ dạng của ông chủ đối với Y Vịnh Tình, tìm mọi cách che chở lại rất nghiêm ngặt. Cô thật sự rất tò mò, Viêm Ngưỡng Tu cao cao tại thượng có phải đã thực sự động lòng trần không?

Viêm Ngưỡng Tu nhướng mày, đầu tiên là Ôn Tưởng Huân sau đó Y Vịnh Tình, gần đây những người làm dưới anh có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao lại càng ngày càng không sợ anh?

"Nhiệm vụ của em ở Provence giải quyết sao rồi?"

"A..... anh..... em........."

Kỳ quái, không phải là anh ta muốn cô bỏ mặc nhiệm vụ sao?

"Chậm nhất là 7 ngày, tôi muốn nghe được kết quả."

Con hổ không phát uy, bọn họ từng người một sẽ quên mất anh là ông chủ.

Y Vịnh Tình nghe vậy thì ỉu xìu, cô cứ nghĩ rằng ông chủ trải qua lễ rửa tội của tình yêu thì tính cách sẽ hiền lành hơn, không ngờ là vẫn lạnh lùng như băng. Cô biết vậy thì cô sẽ không mở miệng, như vậy có lẽ cô có thể ở Đài Loan nhàn hạ thêm vài ngày, không có việc gì đi tới đi lui trên máy bay không phải là hứng thú của cô.

Duật Đông Minh ngồi bên cười trộm, anh vui khi nhìn thấy người gặp họa, miệng vụиɠ ŧяộʍ mắng cô ngu ngốc.

Y Vịnh Tình tức giận trừng anh, cô không tin cái người này sẽ không thấy tò mò xem lão bản đang nghĩ gì.

Y Vịnh Tình quay đầu lại muốn tìm cứu binh, lại phát hiện Ôn Tưởng Huân đang cúi đầu không nói gì, bộ dạng như không cùng thế giới với bọn họ.

Ôn Tưởng Huân cũng lớn mật quá, bây giờ đang họp mà cô ấy lại ngẩn người.

"Tưởng Huân, Tưởng Huân!"

"Chuyện gì?"

Cô cũng không điếc, kêu lớn tiếng như vậy làm chi?

"Cậu đang suy nghĩ cái gì mà chuyên tâm như vậy?"

"Tớ đang nghĩ, nếu như chúng ta đều ngồi ở chỗ này thì ai sẽ bảo vệ Thiệu tiểu thư? Mọi người cứ từ từ nói chuyện, tớ đi xem Thiệu tiểu thư."

Cô nói xong, xoay người đi ra cửa.

Cô càng ngày càng có thói quen nói dối, rõ ràng cô đang nghĩ đến việc của cô và Viêm Ngưỡng Tu, nhưng cô có thói quen nói dối vì cô không thể nói bí mật với các bạn.

"Em ở lại, anh có việc tìm em."

Ý Viêm Ngưỡng Tu bảo Duật Đông Minh và Y Vinh Tình lui xuống trước.

Khi ở trong thư phòng chỉ còn lưu lại anh và Ôn Tưởng Huân, anh ngoắc ngón tay muốn cô lại gần. Ôn Tưởng Huân chần chờ trong nửa khắc nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Mới bước đến trước mặt anh anh đã vươn bàn tay to kéo cô, cô lập tức ngồi vào lòng anh, cái mông vừa vặn đặt trên nơi cứng rắn.

Cô bị dọa sợ, khẩn trương nhìn về phía cánh cửa chưa khóa, rất sợ bọn họ sẽ bị người khác nhìn thấy đang thân mật mờ ám.

"Anh làm cái gì thế?"

"Không làm gì."

Không biết vì sao từ sau khi anh biết cô có suy nghĩ muốn kết thúc mối quan hệ của bọn họ, anh lại có suy nghĩ muốn giữ chặt lấy cô.

Lúc môi anh đặt lên phiến môi cô, cô vội vàng tránh ra.

"Không được như vậy, sẽ bị phát hiện."

Bất mãn không vui, sắc mặt Viêm Ngưỡng Tu rất khó coi.

"Bị phát hiện thì sao?"

Bị phát hiện thì sao?

Ôn Tưởng Huân cẩn thận suy xét vấn đề này, theo lý thuyết thì bọn họ đều đã là nam nữ trưởng thành, cho dù bị người khác phát hiện thì bọn họ cũng không sao mới đúng.

Có lẽ là do đã giấu diếm nhiều năm như vậy nên vẫn muốn giấu diếm theo bản năng, mới có thể khiến bí mật ngày càng dễ lộ.

"Cho nên anh không sợ những người khác phát hiện ra quan hệ của chúng ta?"

Dưới đáy lòng cô có một tia hy vọng.

"Nếu muốn quan hệ của chúng ta lâu dài thì tốt nhất nên tiếp tục giấu."

Sự lạnh mạc của anh làm cô thất vọng.

"Cho nên anh muốn kết thúc mối quan hệ của chúng ta?"

Nếu như anh thật sự quyết định buông tay thì vừa đúng với tâm ý của cô nhưng trong lòng cô lại nổi lên từng trận đau đớn.

"Đương nhiên không phải, anh chỉ tùy tiện nói thôi."

Dường như cô dễ dàng coi từng câu của anh đều là thật sao, điều này làm anh cảm thấy đắc ý, không phải cô giống như cô nói, muốn kết thúc tất cả.

Đáng giận! Ôn Tưởng Huân hoài nghi anh là người hai mặt, mới có thể có một bộ dáng lạnh lùng, sau đó lại giống như lưu manh ác liệt! Ở trước mặt cô là lưu manh hạng nhất, ở trước mặt Thiệu Y Y là ôn nhu thâm tình.... Anh là có ba nhân cách!

"Anh chơi đã chưa, em còn có nhiệm vụ trong người."

Cô nghiêm túc nói, bây giờ cô hẳn là phải đang làm việc, nội dung công việc là bảo vệ Thiệu Y Y.

"Em đã chơi đủ chưa?"

"Em?"

Cô chơi đùa cùng anh khi nào?

"Không cần ỷ sủng mà kiêu, anh không muốn nhìn thấy biểu cảm không tốt của em ở dưới giường, nhớ kỹ quy tắc trò chơi của anh."

Anh có thể lý giải là con gái thay đổi cảm xúc, anh nguyện ý nhẫn nại cho cô nhất thời không có nghĩa là anh sẽ dễ dàng tha thứ cho cô cả đời, anh hi vọng cô có chừng mực, có thể khống chế được cảm xúc của bản thân, có thể bình tĩnh quyết đoán, không thể lúc nào cũng cùng anh đùa giỡn, anh cũng sẽ không bởi vì cô không vui mà không vui theo cô.

Ôn Tưởng Huân rất muốn ngoáy lỗ tai, xác nhận xem có phải là tai của cô có vấn đề gì không, cái gì mà ỷ sủng mà kiêu? Trừ bỏ làʍ t̠ìиɦ thì anh đã sủng ái cô lúc nào?

Cái gì là quy tắc trò chơi? Cô nhớ là chưa bao giờ anh có định ra quy tắc gì với cô, là chính cô bị coi thường vì lấy lòng anh, nên mới lựa chọn yên lặng nghe lời, bây giờ anh giương nanh múa vuốt cảnh cáo cô là có ý gì?

Không biết là xót xa hay không chịu được, Ôn Tưởng huân dùng sức tránh cái ôm của anh, lao ra khỏi phòng không quay đầu lại, hơn nữa còn đóng sầm cửa lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »