Nhà lớn Viêm gia vốn hơi ầm ĩ nhưng vì những người khác đã đi làm nhiệm vụ mà trở nên yên tĩnh, Ôn Tưởng Huân không có việc gì làm, nhàm chán lật giở tạp chí trên tay.
"Tưởng Huân, tới đây giúp cô."
Tiến sĩ Lệ Ân đi từ bên ngoài về, trên tay là bao lớn bao nhỏ, vừa thấy là biết bà có được không ít chiến lợi phẩm.
Ôn Tưởng Huân nghe vậy, chạy từ sofa đến, đón lấy mấy cái túi trên tay bà.
"Tại sao cô lại mua nhiều đồ như vậy?"
"Hai ngày nữa cô sẽ về Mỹ, chẳng mấy khi về Đài Loan tất nhiên muốn mua chút đồ ăn vặt của Đài Loan để tích trữ."
Tiến sĩ Lệ Ân cười tít mắt mở ra một cái gói to.
"Cô cũng mua ít đồ cho con, quần áo này đều là phong cách thịnh hành nhất, còn có một khoản tiền năm vạn...."
Ôn Tưởng Huân nhìn những chiếc túi phủ kín mặt bàn, còn có tâm ý của tiến sĩ Lệ Ân, đột nhiên mũi chua xót.
"Tại sao lại nhanh như vậy?"
"Cái gì nhanh? Con nói trở về Mỹ hả? Không có gì cần cô giúp tất nhiên là cô không cần phải ở lại, huống chi, hành trình du lịch thế giới của cô chỉ mới được một nửa."
Ôn Tưởng Huân khó nén ưu thương gật đầu, tiến sĩ Lệ Ân đang sửa sang cái túi đột nhiên dừng lại, nhìn đôi mắt cô đơn của Ôn Tưởng Huân.
"Con không hy vọng cô đi phải không?"
Đứa nhỏ này do một tay bà nuôi lớn, trong lòng nghĩ gì, chỉ cần nhìn thoáng qua bà cũng có thể đoán được.
"Vâng, con.... Thật ra....."
Cô chần chờ khiến chân mày của tiến sĩ Lệ Ân giãn ra, lo lắng lúc trước cũng bỏ xuống.
"Nhìn con như vậy là cô an tâm rồi."
Bà còn lo lắng đứa nhỏ này sẽ bướng bỉnh đi theo ông chủ, sau đó vạn nhất xảy ra vấn đề gì, nhưng bây giờ xem ra, bà không cần phải lo lắng cho Tưởng Huân.
"Chỉ có bản thân mới hiểu cảm giác của bản thân nhất, có cái gì hoài nghi hoặc bất an thì nghĩ biện pháp vượt qua, cô là người đứng ngoài cuộc thì thấy có thể mở rộng lòng một lần nữa là tốt, nhưng mà quyền quyết định vẫn ở chỗ con."
"Cô biết hết rồi sao?"
Ôn Tưởng Huân kinh ngạc không thôi, biểu hiện của cô rõ ràng như vậy sao? Hay là do cô đã lộ quá nhiều cảm xúc luyến tiếc với tiến sĩ rồi.
Tuy rằng cô và tiến sĩ không có quan hệ huyết thống, nhận tiến sĩ chỉ vì củng cố lực lượng cho Viêm gia, hai người cũng ít gặp mặt, nhưng sau khi tiến sĩ đưa cô trở về từ cô nhi viện, bà vẫn yêu thương cô, trong lòng cô, tiến sĩ cũng như một người mẹ của cô.
Vì cô không muốn tiến sĩ lo lắng cho cô cho nên dù có khổ gì cô cũng nuốt vào bụng, bao gồm cả xót xa trong tình cảm vài năm nay. Sau khi chỉ lệnh thôi miên bị Viêm Ngưỡng Tu đánh bậy đánh bạ giải trừ, cô cũng không nghĩ sẽ giả bộ kiên cường trước mặt tiến sĩ, chỉ là không ngờ khó có khi bọn họ có thể ở cùng nhau, tiến sĩ lại phải rời khỏi rồi.
"Cô biết cái nên biết, cái gì không nên biết, cô chả biết gì cả."
Lệ Ân dí dỏm nháy mắt với cô.
Trước mặt người sáng không nói chuyện tối, Ôn Tưởng Huân cũng không muốn tiếp tục giấu diếm.
"Con chỉ sợ tất cả chỉ là nhất thời, dù sao thời gian trước anh ấy đối với con...."
Tiến sĩ Lệ Ân cười ngắt lời cô: "Con còn không biết nguyên nhân sao? Cậu ấy chỉ là không biết, cậu ấy vốn lãnh khốc vô tình, có thế lực khổng lồ nhưng thực ra cậu ấy cũng là người đáng thương."
Chuyện xảy ra năm đó bà đều có mặt, một đứa nhỏ 7, 8 tuổi phải chấp nhận việc cha nɠɵạı ŧìиɧ, mẹ thì bị lòng đố kị làm cho phát điên. Vì phải tiếp nhận địa vị nên nhận sự huấn luyện tàn khốc, tận mắt nhìn thấy em gái cùng cha khác mẹ chết trong lòng mình, lại không hiểu được vì sao mình bi thương. Chuyện như vậy đối với một đứa nhỏ khát vọng sự ấm áp và một gia đình hoàn chỉnh, là tàn nhẫn đến mức nào!
"Con biết, con cũng đau lòng vì quá khứ của anh ấy, cũng rất cảm động anh ấy thay đổi vì con, chỉ là con còn muốn suy nghĩ một chút, không dám vội vàng để bản thân rơi vào."
"Có chừng mực là tốt rồi, cùng lắm làm một khảo nghiệm với tình cảm, nhưng không nhất thiết đó là chuyện tốt."
Bà sống đến từng này tuổi, có bao nhiêu sự yêu thương oán hận mà bà chưa thấy qua, bà không hy vọng Tưởng Huân bị chấp nhất trói chặt.
"Hai người nói gì mà vui vẻ vậy?"
Viêm Ngưỡng Tu vừa bàn bạc xong một phi vụ, thần thái sáng láng tiêu sái đi vào phòng khách.
"Tôi có mua một chút điểm tâm, mọi người cùng nhau ăn đi."
"Tôi có nhìn lầm không? Ông chủ mua điểm tâm trở về! Đây là lưu lại kỷ niệm cho tôi sao?"
Trong mắt tiến sĩ Lệ Ân khẽ lóe sáng.
"Muốn ăn thì ăn, còn nói nhiều lời vô nghĩa vậy!"
Lấy bối phận mà nói thì bà là trưởng bối của anh, nhưng lấy thân phận mà nói thì bà là cấp dưới của cha anh, càng ngày càng không coi ai ra gì là sao?
Ôn Tưởng Huân ở một bên muốn cười lại không dám cười, chỉ phải giả vờ không nhìn thấy sự xấu hổ trên mặt Viêm Ngưỡng Tu.
"Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, tôi có thể tốt bụng nói cho cậu một chuyện, vừa rồi tôi nói chuyện với thế giới nội tâm của con bé........."
"Tiến sĩ!"
Ôn Tưởng Huân không dự đoán được tiến sĩ sẽ bán đứng cô, cô bị dọa tái cả mặt, nhưng tiến sĩ Lệ Ân lại nở nụ cười an tâm chớ nóng nảy.
"Tình huống hiện tại của Tưởng Huân thì tôi và cậu rất rõ ràng, cậu muốn con bé yêu một người biết chưa đến hai tuần, trong lòng con bé cảm thấy bất an và sợ hãi là điều không cần bàn, đây cũng là thói thường của con người. Cho nên tôi cho rằng cậu phải làm một chút gì đó để con bé có thể không kiêng kị mà thổ lộ tình cảm với cậu."
"Tôi phải làm sao?"
Chẳng lẽ mấy ngày nay sự trả giá và thay đổi của anh, mọi người đều không thấy à?
"Ý của tôi là làm một chút khảo nghiệm đặc biệt, ví dụ như..... thôi miên."
"Cô biết rõ những người nối nghiệp của
"thần lệnh" không thể bị người khác khống chế về ý thức."
"Tôi đã từng thành công thôi miên ông nội cậu."
"Ông nội tôi?"
Làm sao có thể? Theo như anh biết thì ông nội là người quản lý khó nhất
"Thần lệnh" qua các đời.
"Một lần ông nội cậu bị thương ngoài ý muốn, khi ông dần dần mất đi ý thức, tôi đã thành công thôi miên ông khiến ông quên đi đau đớn, thành công sống qua thời kỳ nguy hiểm."
Viêm Ngưỡng Tu hiểu được ý trong lời nói của bà, mặc dù không rõ mục đích của bà là gì nhưng anh tin rằng khi ý thức con người yếu ớt nhất, sự phòng bị ý thức được huấn luyện trong nhiều năm có khả năng bị phá hỏng.
"Cô muốn thế nào?"
"Tôi hi vọng rằng từ lần thôi miên này, cậu có thể xác định được tình yêu của cậu với Tưởng Huân, cũng để cho Tưởng Huân cảm giác được sự thành tâm thành ý của cậu."
Bà đã giúp Tưởng Huân nhiều như vậy, tiếp theo phải xem sự may mắn của hai đứa nhỏ này.
"Vậy cô muốn làm thế nào thể khiến ý thức của tôi yếu đi."
"Đó là vấn đề của cậu, không phải của tôi." Bà trả lại vấn đề cho hắn. "Hơn nữa tôi muốn chính Tưởng Huân sẽ thôi miên cậu."
"Tôi?"
Trên lý thuyết thì cô không nhớ được bản thân có năng lực đó mới đúng.
"Tôi không biết."
"Con sẽ biết, bởi vì cô sẽ dạy con."
Tiến sĩ Lệ Ân vụиɠ ŧяộʍ nháy mắt với Tưởng Huân.
Cho dù trong lòng Ôn Tưởng Huân có chút bất an nghi hoặc, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn không lên tiếng, tin tưởng sự an bài của sư phụ, có lẽ đây là cơ hội tốt để cô cởi bỏ khúc mắc của mình.
"Thật sự không có vấn đề gì chứ?"
Nhìn chất lỏng màu xanh lục trong chai, Ôn Tưởng Huân lo lắng đề phòng.
"Em nghi ngờ sự chuyên nghiệp của anh sao?"
Duật Đông Minh có chút không vui.
"Đây chính là thuốc mà tự tay anh điều chế, mặc dù độc tính không mạnh, nhưng mà anh có thể cứu ông chủ trước khi anh ta trút hơi thở cuối cùng."
Đây là lời cam đoan gì? Ôn Tưởng Huân bắt đầu nghi ngờ không biết có phải bản thân đã làm quá mức hay không, cô lại muốn Viêm Ngưỡng Tu dùng sinh mệnh để chứng minh tình yêu với cô.
"Đừng nói nhảm nhiều vậy, bắt đầu đi."
Chuyện mà Viêm Ngưỡng Tu hắn đã quyết thì phải luôn làm tốc chiến tốc thắng.
Cũng bởi vì cô từng nghĩ rằng tình yêu của anh là do người khác nói cho anh biết, vì để cho cô tin tưởng, cũng để bản thân có thể xác định, hôm nay thôi miên là điều phải làm.
Anh không nói nhiều nhận cái chai trên tay Duật Đông Minh, sau đó lẳng lặng ngồi chờ công dụng của thuốc phát tác.
Một lúc sau, anh bắt đầu cảm giác toàn thân nóng lên, hô hấp có chút khó khăn, đầu óc choáng váng có chút khó chịu.
"Anh sao rồi?" Ôn Tưởng Huân bước lên hỏi tình hình của anh.
"Chỉ cần em nhanh nhẹn làm một lần thì anh ấy không cần phải thống khổ."
Duật Đông Minh đứng một bên sẵn sàng đón quân địch.
Mặc dù ngoài miệng nói không sao, cũng rất tin tưởng vào y thuật của bản thân nhưng nếu như ông chủ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì anh dù chết muôn lần cũng không thể giao phó được với nhóm ông, chú ở Viêm gia.
Dưới sự thúc giục của Duật Đông Minh, Ôn Tưởng Huân mới bắt đầu có động tác, nhưng cho dù cô nỗ lực thế nào cũng không thể khiến Viêm Ngưỡng Tu tiến vào trạng thái thôi miên.
"Quên đi! Không cần thử, anh lấy thuốc giải ra đây."
Nhìn bộ dạng thống khổ của Viêm Ngưỡng Tu, cô đau lòng rơi lệ.
"Đông Minh, tăng lượng thuốc."
Trên trán của anh bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, nhưng mà Viêm Ngưỡng Tu làm việc sẽ không bỏ dở giữa chừng, huống chi đây là cơ hội để chứng minh bản thân, cho dù là trừng phạt anh cũng được, hôm nay anh nhất định phải bị thôi miên thành công.
Duật Đông Minh chần chờ một chút, do dự về hậu quả của việc tăng liều thuốc, một lúc sau anh mới lấy ra một lọ thuốc độc phòng thân.
"Dùng cái này đi, nếu không thì tôi cũng không còn cách khác."
Anh cũng không muốn trở thành hung thủ gϊếŧ người.
Viêm Ngưỡng Tu không hề do dự uống chất lỏng đó vào bụng, sau đó anh cảm nhận được nỗi đau thấu xương.
"A....."
Cơn đau mạnh khiến anh гêп гɪ̉ ra tiếng: "Em còn ngẩn người cái gì? Trước thử xem có thể thôi miên anh quên nỗi đau trên người không?"
"Tưởng Huân, động tác của em phải nhanh một chút, chậm nhất 10 phút nữa cậu ta phải uống thuốc giải."
Duật Đông Minh chú ý đến mạch đập và hô hấp của Viêm Ngưỡng Tu, chuẩn bị cấp cứu kịp thời.
Bây giờ tình huống là tên đã lên dây, Ôn Tường Huân đành nén lệ, cắn răng bắt đầu hạ chỉ lệnh thôi miên.
Ôn Tưởng Huân dùng hết ý chí toàn thân để đấu với phòng bị của Viêm Ngưỡng Tu, sau khi bị thuốc ngấm, cuối cùng Viêm Ngưỡng Tu cũng nhập vào trong trạng thái thôi miên. Chuyện đầu tiên mà Ôn Tưởng Huân làm là khiến anh quên đi đau đớn trên người.
"Nói với em, bây giờ cảm giác có tốt không?"
Ôn Tưởng Huân thấy anh từ từ gật đầu mới nói: "Như vậy bây giờ anh có thể nói, trong lòng anh, người mà anh không muốn mất đi nhất là ai?"
Viêm Ngưỡng Tu cau mày, hình như bắt đầu loại bỏ người.
"Mẹ.... Nguyệt Nha.... Mọi người ở đâu?" Vẻ mặt của anh thống khổ bi thương. "Tưởng Huân! Tưởng Huân! Anh không muốn mất em."
Nước mắt Ôn Tưởng Huân tràn mi: "Vì sao anh không muốn mất em?"
"Chỉ là không muốn, bởi vì đơn giản là không muốn... bởi vì....."
Viêm Ngưỡng Tu nghiêng đầu, trong đầu tìm từ thích hợp.
Cái người đàn ông bá đạo này, dù bị thôi miên vẫn còn mạnh miệng như vậy, Ôn Tưởng Huân và Duật Đông Minh trao đổi ánh mắt bất đắc dĩ.
"Cảm giác của anh với em, có giống với cảm giác đối với mẹ anh, em gái anh không?"
"Hình như là..... giống mà không giống, là cảm giác đau lòng muốn che chở, lại muốn có được hoàn toàn, không muốn buông tay."
"Đó là..... yêu sao?"
Viêm Ngưỡng Tu từ từ nhắm hai mắt, nghiêng đầu, giống như là một đứa bé bị thầy giáo hỏi bài.
"Đúng vậy, không sai."
"Là cái gì?"
Trong đôi mắt cô lóe lên vui sướиɠ, muốn nghe lời nói công khai của anh.
"Chính là cái mà em vừa nói, yêu."
Không trả lời ba chữ đó sao? Ôn Tưởng Huân tức giận trừng mắt nhìn anh, nếu không xác định anh đã hoàn toàn bị thôi miên, cô sẽ nghĩ rằng anh đang cố ý làm cô vui vẻ.
"Anh đã biết cảm giác yêu là gì, vậy anh có thể nói xem anh bắt đầu yêu em từ khi nào không?"
Bọn họ đã cùng nhau mười mấy năm, bọn họ thường rất ít khi tán gẫu, cô thật sự không hiểu từ khi nào người đàn ông này đã đánh mất tâm của mình?
Viêm Ngưỡng Tu trầm mặc, suy nghĩ rất lâu, anh nhíu mày, sau đó anh lại mỉm cười, đột nhiên lại bi thương, lúc Ôn Tưởng Huân sắp bị lòng hiếu kỳ ăn mòn thì Viêm Ngưỡng Tu lại mở miệng.
"Đêm đó khi em đến phòng anh, thổ lộ với anh nỗi lòng của em, lòng anh như bị chấn động, khi bất lực bi thương nhìn thấy khuôn mặt cô độc lại kiên cường của em, dường như lập tức khỏi hẳn... Sau đó, anh không muốn mất em, chỉ là anh cho rằng đó chỉ đơn thuần là sự mê luyến cơ thể em mà thôi, cho nên khi anh tiến vào trong thân thể em........."
"Đủ rồi!"
Ôn Tưởng Huân đỏ mặt đánh gãy lời tự bạch của anh, dò xét ánh mắt cười gian của Duật Đông Minh, cô xấu hổ và tức giận giải thôi miên cho Viêm Ngưỡng Tu.
"Em thật sự muốn giải trừ thôi miên sao? Em còn chưa hỏi trọng điểm mà."
Ông chủ còn chưa nói ra ba chữ đó mà đã kết thúc thôi miên, thật sự rất đáng tiếc.
"Em tự mình biết trọng điểm, em chỉ cần xác định tâm ý của anh ấy là được rồi."
Chuyện này cần dùng cảm giác, Viêm Ngưỡng Tu đã khiến cô cảm giác được thành ý của anh, cũng xác định được tình cảm của anh, thế là đủ rồi.
Duật Đông Minh nhún vai từ chối cho ý kiến, dù sao anh cũng không dám lấy sinh mệnh của ông chủ ra đùa giỡn, có điểm dừng cũng tốt.
Duật Đông Minh nâng đầu Viêm Ngưỡng Tu lên, mạnh mẽ đút thuốc giải vào miệng anh, khi nhìn thấy ánh mắt kháng nghị của Ôn Tưởng Huân, anh giải thích bản thân vô tội.
"Nếu như anh không làm thế thì làm sao ông chủ nuốt xuống được."
"Thôi, để em đút cho anh ấy."
Ôn Tưởng Huân đoạt lấy thuốc giải, để Viêm Ngưỡng Tu đang mê man gối trên đùi cô, dè dặt cẩn thận đưa thuốc vào miệng anh.
Duật Đông Minh thấy thế, hai tay khoanh trước пɡựᴄ, khóe miệng nở nụ cười sâu xa.
"Tại sao... khi ông chủ nhắc đến những chuyện đã qua, em không thoải mái và muốn trốn tránh."
Ôn Tưởng Huân nghe vậy thì sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên, để ngón trỏ trên môi, toét miệng nở nụ cười lớn.
"Suỵt, nếu anh đồng ý giữ bí mật giúp em, em có thể không thôi miên anh."
Hóa ra ba năm trước cô đã nói với anh, hóa ra ba năm trước cô đã vụиɠ ŧяộʍ xông vào trái tim anh, an ủi trái tim anh, hóa ra anh bá đạo muốn giữ lấy không chỉ vì du͙© vọиɠ, nội tâm cô độc của anh đã quyến luyến ấm áp từ lúc nào, không thể không có cô.
Sau lần thôi miên đó Viêm Ngưỡng Tu không chỉ mở rộng lòng mình, mà anh còn phát hiện ra quá khứ từng bị lãng quên, anh càng đau lòng cho Ôn Tưởng Huân.
"Chúng ta kết hôn có được không?"
"Kết.... hôn?"
Ôn Tưởng Huân ngoại trừ kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, cô nghi ngờ không biết có phải mình còn chưa tỉnh ngủ không, làm sao vừa mở mắt ra đã nghe thấy yêu cầu kinh người như thế.
Khuôn mặt Viêm Ngưỡng Tu nhăn lại, sự kinh ngạc quá đáng của cô đả kích đến lòng tự trọng đàn ông của anh.
"Em không đồng ý sao?"
"Anh đang cầu hôn với em sao?"
Ở nơi này? Trên giường? Thậm chí cô còn chưa đánh răng rửa mặt.
"Em nghe không hiểu sao?"
Vì muốn công khai tình yêu với cô, anh không cần cả mạng sống; vì tôn trọng cô, cho dù hàng đêm anh ngủ cùng cô nhưng anh vẫn không có hành động gì vượt quá mức. Tốt nhất cô gái ngốc này đừng nói với anh là cô nghi ngờ tâm ý của anh.
"Quá, quá bất ngờ."
"Em có yêu anh không?"
Ôn Tưởng Huân thành thật gật đầu.
"Yêu."
"Vậy em không có cảm giác giống anh sao?"
"Cũng có cảm giác nhưng mà......."
"Không nhưng là gì cả."
Viêm Ngưỡng Tu nhanh nhẹn đưa ra kết luận.
"Anh và em có cùng tâm tình, lại trải qua nhiều trải nghiệm khó khăn, hẳn là không phải em thì không cưới, không phải anh thì không gả, chúng ta còn chờ đợi cái gì, trực tiếp kết hôn thôi."
Người đàn ông này nói cả câu
"Không phải em không cưới, không phải anh không gả", tại sao mới vài ngày lại khôi phục sự bá đạo đó rồi? Ôn Tưởng Huân bĩu môi, không có biện pháp.
"Anh nói thật sao?"
"Nhìn anh giống đang đùa sao?"
"Vậy anh tính khi nào cử hành hôn lễ?"
Chuẩn bị hôn lễ xong cũng phải mấy tháng, với thân phận của anh, hôn lễ không thể cử hành qua loa được, cô chỉ nghĩ đến việc thử áo cưới, chụp hình cưới, làm tһɪếρ mời, tiệc mời khách.... Các việc vặt trong hôn lễ, cũng đủ làm cô thấy đau đầu.
"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, tránh để đêm dài lắm mộng."
Đêm dài lắm mộng? Tại sao anh càng ngày càng thiếu kiên nhẫn thế? Ôn Tưởng Huân lắc đầu bật cười.
"Cũng được, hôn lễ nên làm đơn giản một chút, cũng đỡ phải làm phiền mọi người."
"Đương nhiên anh không thể làm một hôn lễ đơn giản rồi, anh nhất định sẽ cho em một hôn lễ khó quên."
Ý của cô là cô đáp ứng lời cầu hôn của anh sao? Viêm Ngưỡng Tu cười toe toét.
Gần đây dường như anh thường xuyên cười, số lần anh cười đã nhiều hơn ba mươi năm cộng lại rồi. Anh đã có thói quen có hạnh phúc quanh quẩn trong пɡựᴄ, anh không thể phủ định sự tồn tại của cảm giác này.
"Làm sao có thể chuẩn bị kịp được?"
Cái người này nói gió thì có mưa, kết hôn chứ không phải làm nhiệm vụ.
"Anh sẽ cho người làm một chiếc váy cưới chỉ dành riêng cho em; ảnh cưới cũng sẽ vận dụng mọi quan hệ để đưa ra những bức ảnh đẹp nhất, danh sách khách mời sẽ do Y Kính Nhai phụ trách, địa chỉ đãi khách chọn lựa bánh trái sẽ cho Y Vịnh Tình chuẩn bị; trang trí hôn lễ và tiếp đón khách mời sẽ do người có con mắt tinh tường là Duật Đông Minh làm; còn em chỉ cần toàn tâm toàn ý làm cô dâu của anh là được."
Viêm Ngưỡng Tu nói hăng say, Ôn Tưởng Huân nghe mà trợn mắt há mồm, người này đã lên kế hoạch công việc rất tốt rồi mới đến cầu hôn cô! Hơn nữa người muốn kết hôn là bọn họ, tại sao đều là người khác vội vàng bận rộn, bao nhiêu điều tốt anh đều chiếm hết, đúng là xảo trá.
"Anh đang dùng việc công cho việc tư."
Cô cũng chỉ có thể để bọn họ thu xếp hôn lễ.
"Bọn họ cũng không phải người ngoài."
"Anh là đang mắng người sao?"
Ôn Tưởng Huân liếc mắt.
"Bọn họ nhất định sẽ rất vui mừng khi tham gia vào hôn lễ cùng chúng ta."
"Em có một yêu cầu."
"Em nói đi."
Đừng nói là một yêu cầu, cho dù là mười yêu cầu anh cũng đáp ứng cô, chỉ cần cô không yêu cầu rời khỏi anh là được.
"Em có thể mời người em muốn mời được không?"
Cô thôi miên đôi vợ chồng già khiến họ nghĩ cô là con gái bọn họ, đó là nỗi hổ thẹn trong lòng cô. Cô lại khiến bọn họ quên những ngày vui vẻ đó càng là nỗi tiếc nuối trong lòng cô.
Cô luôn luôn nghĩ nếu có cơ hội, cô sẽ trở về nói với bọn họ, mặc dù không biết bọn họ có tin tưởng lời nói của cô không nhưng cô tin tưởng những người thiện lương như bọn họ, nhất định sẽ thông cảm cho cô, nếu như có thể.... Đương nhiên đây là mong chờ nho nhỏ trong lòng cô, cô hi vọng có thể đưa bọn họ đến với thân phận người chủ hôn, ngồi trên ghế chính với tiến sĩ Lệ Ân. Nếu như bọn họ nguyện ý, thì cô rất hi vọng sẽ lại được gọi họ một tiếng ba, mẹ.
"Không quan trọng, em muốn mời ai cũng không thành vấn đề, xin hỏi bây giờ anh có thể hôn cô dâu của anh không?"
Lực chú ý của anh đều đặt trên đôi môi mở ra đóng vào của cô.
"Chúng ta còn chưa kết hôn."
"Không quan trọng."
Đã lâu anh chưa được hôn cô.
"Anh cam đoan, anh chỉ hôn một chút thôi."
Tuy hai người đã phát sinh quan hệ thân mật vô số lần, nhưng để biểu đạt thành ý tôn trọng cô mà anh quyết định giành đến đêm tân hôn. Một khi đã như vậy, còn có chuyện gì có thể hơn khát vọng được hôn cô bây giờ của anh?
Đúng, bây giờ hôn cô mới là quan trọng nhất.
***
Các vị khách trong bữa tiệc có những nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị và kinh doanh, cũng có cả lão đại hắc đạo, càng không thể thiếu những cảnh sát đứng đầu trong khu vực, hôm nay mọi người dường như có một thỏa thuận ngầm, tạm thời quên đi thân phận của mình, thành tâm thành ý đóng góp thêm náo nhiệt cho bầu không khí trong bữa tiệc cưới này.
Là ai có mặt mũi lớn như vậy đủ để cho hai bên hắc bạch chung sống hòa bình, đương nhiên cũng chỉ có Viêm Ngưỡng Tu - người phụ trách của Thần Lệnh Đặc Câu. Mặc dù mọi người trong công ty không tin có người cả gan làm loạn, nhưng tránh cho các nhân vật lớn trong phòng lau súng ᴄướρ cò, mọi người không dám sơ xuất.
Trong phòng nghỉ cô dâu, Y Vịn Tình nhìn cô dâu xinh đẹp, tán thưởng không thôi.
"Tớ thật sự rất khẩn trương."
Cuộc đời cô đã trải qua rất nhiều nhiệm vụ, cho tới bây giờ cô chưa từng trải qua khẩn trương và sợ hãi, Ôn Tưởng Huân cảm thấy dường như hô hấp của mình cũng dừng lại.
"Cậu chỉ cần nghĩ hôm nay cậu sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất thì được rồi."
Tưởng Huân luôn mặc những bộ quần áo thẫm màu, hôm nay mặc váy cưới màu tím nhạt, mang chút phong cách sườn xám Trung Quốc giúp phô bày hết dáng người của cô dâu, cũng tôn lên sự thần bí mê người của Tưởng Huân.
"Tớ không biết... Tớ không thể tin được, hôm nay tớ kết hôn cùng anh ấy phải không? Cậu có biết tớ đang nói tới ai không, tớ nói là ông chủ của chúng ta, cậu có biết không, ông chủ....."
"Cậu bình tĩnh một chút."
Y Vịnh Tình cười nhìn cô đang nói năng lộn xộn, cô có thể hiểu được nỗi bất an của cô dâu mới.
"Tớ có linh cảm, cuộc sống hôn nhân của hai người nhất định sẽ hạnh phúc mỹ mãn, cho nên cậu không cần khẩn trương, hãy dũng cảm đón nhận tương lai rực rỡ của cậu."
Đây là lời cổ vũ trong phim truyền hình sao? Trên mặt Tưởng Huân hiện ba vạch đen.
"Nhưng mà tớ......."
Trong lòng cô rất băn khoăn, nhưng cô lại không biết cô đang băn khoăn cái gì, không biết có phải mỗi cô dâu đều có tâm trạng như cô không?
"Cậu và anh ấy là người giống nhau, thời gian trước đối mặt với sự vô tình của vận mệnh, trên một phương diện nào đó hai người rất hiểu nhau, thương tiếc cho nhau, cũng vì nguyên nhân này mà vài năm qua hai người luôn ở bên nhau không rời, tương lai hai người lại càng khó rời xa, gặp gỡ đối phương hai người đã tìm được sinh mệnh hoàn chỉnh, cũng đã khẳng định giá trị tồn tại của bản thân, xác định bản thân rất cần thiết."
Cô đều thân với hai người này, hôm nay nhìn thấy bọn họ thành hôn, khiến Y Vịnh Tình có cảm xúc đặc biệt khác lạ.
Lời nói của bạn tốt khiến khóe miệng Ôn Tưởng Huân giơ lên đường cong đẹp đẽ.
Có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy anh cô đã bị nỗi cô đơn đè nén trong đôi mắt anh làm chấn động, từ ánh mắt đó cô không thể rời khỏi anh; cô cũng ở trong gương xem lại bản thân, oán hận vận mệnh biến cô thành cô nhi, cho nên cô cũng đau lòng anh là người nối nghiệp bất đắc dĩ của công ty lớn.
Anh nói cô không được yêu anh, nhưng anh đã đánh mất tâm từ lúc nào không biết, chỉ biết là anh không muốn rời khỏi cô, cho nên dùng trăm phương ngàn kế giữ cô lại bên cạnh.
Không phải có câu nói sinh mệnh vì yêu mà hoàn chỉnh sao, xem ra câu này nói không sai, cô và anh đúng là vì có đối phương mà cảm thấy sinh mệnh không còn cô đơn tịch mịch vì thiếu mất một nữa.
"Cảm ơn cậu, Vịnh Tình."
Ôn Tưởng Huân nói lời cảm ơn từ đáy lòng.
Trước đó cô luôn oán thán bản thân không có người yêu, nhưng trên thực tế những người xung quanh cô luôn quan tâm đến cô, chỉ là lúc đó cô luôn cố chấp cho rằng chỉ có tình yêu mới hạnh phúc, cô thật sự rất ấu trĩ.
"Không cần cảm ơn tớ, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn chính cậu, dũng khí của cậu, cả sự chấp nhất đánh bậy đánh bạ, cậu đã thắng được hạnh phúc của cậu."
Y Vịnh Tình ngụ ý nói: "Tớ rất thích cậu bây giờ, không ngụy trang lạnh lùng, ra vẻ kiên cường, rất chân thực, rất đáng yêu."
"Cậu cũng biết?"
Ôn Tưởng Huân không cảm thấy ngoài ý muốn, cô biết là không thể giấu được chị em tốt Vịnh Tình, xem ra bây giờ chỉ có ông chủ túc trí đa mưu của cô là không biết chỉ lệnh thôi miên của cô đã được giải trừ thôi.
"Là ai nói mười lăm phút trước hôn lễ cô dâu và chú rể không được gặp mặt."
Âm cuối còn chưa dứt, bóng dáng cao lớn suất khí của Viêm Ngưỡng Tu đã xuất hiện ban công.
Nhìn Viêm Ngưỡng Tu tây trang thẳng thớm, cả người tràn ngập khí phách, Y Vịnh Tình lui ra cửa, trước khi rời đi còn ý vị thâm trường bỏ lại một câu: "Tớ đi thông báo mọi người hôn lễ bị hoãn, một giờ sau tớ sẽ vào trang điểm lại cho cậu."
Vì sao lại hoãn? Vì sao lại phải trang điểm lại? Trên khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo của Ôn Tưởng Huân hiện lên nhiều dấu hỏi.
Cô cảm thấy cô rất hoàn mỹ rồi.
"Anh không kịp chờ để được nhìn cô dâu rồi."
Viêm Ngưỡng Tu nhìn không chớp mắt vào nửa phiến lưng lõα ɭồ của cô, bóng loáng tinh tế, chỉ thuộc về anh.
Viêm Ngưỡng Tu kìm lòng không được tiến lên ôm cô từ phía sau, may là hôm nay cô gái này sẽ danh chính ngôn thuận trở thành vật sở hữu của anh, nếu không sau này anh còn tiếp tục nhẫn nại, anh nhất định sẽ chết vì chưa thỏa mãn Ԁụᴄ ᴠọпɡ, hoặc là chết vì t*ng trùng lên não.
"Tại sao không có ai trông anh, để anh có cơ hội lén chạy tới đây?"
Ôn Tưởng Huân vui vẻ làm nũng trong lòng anh, đây chính là chuyện trước kia cô không dám nghĩ.
"Không phải anh lén tới, anh quang minh chính đại đi tới, hơn nữa ai có bản lĩnh nắm được hành động của anh?"
"Vâng, anh có bản lĩnh, không ai có thể chế trụ anh, nếu không phải anh lén đi thì tại sao anh lại xuất hiện ở ban công?"
"Không phải là em đang giễu cợt anh chứ?"
Con ngươi Viêm Ngưỡng Tu nổi lên một tầng sương mù, trong ánh mắt mê ly tràn ngập sự nguy hiểm.
Đúng là cô gái không biết sống chết, cư nhiên dám khıêυ khí©h anh, xem ra là lâu lắm cô không bị phạt, anh cam đoan đêm nay nhất định phải trừng phạt cô cam đoan từ nay về sau không dám nữa mới thôi.
"Làm sao em dám cười anh?"
Ôn Tưởng Huân cong cong khóe miệng, hiển nhiên là nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Này! Hôm nay chúng ta sẽ kết hôn, em muốn nghe ba chữ kia."
"Ba chữ kia?"
Anh biết rõ còn cố hỏi.
"Ba chữ đó."
Cô cứ nghĩ rằng bản thân vĩnh viễn sẽ không học làm nũng, hóa ra đây là bản năng của những cô gái khi yêu, nhìn xem bây giờ cô làm nũng dễ dàng như thế nào.
Viêm Ngưỡng Tu nhăn mặt, khuôn mặt từ hồng sang trắng, từ trắng sang xanh, miệng đóng lại, nói không được ba chữ cô muốn nghe.
"Không thể đúng câu anh cần em trở thành từ ngữ yêu thương giữa chúng ta sao?"
Anh thật sự chỉ có thể cầu xin tha thứ.
Đại ngốc nghếch! Ôn Tưởng Huân vễnh môi, không cam lòng, từ xưa đến này phụ nữ đều muốn người đàn ông mình yêu công khai nói ra ngôn ngữ tình yêu.
"Thôi, trước tiên tha cho anh."
Dù sao sau này còn rất nhiều cơ hội, trong lòng cô nói thêm một câu.
"Nhưng may mà anh không nói yêu em cho nên mới ngẫu nhiên giải trừ thôi miên của em."
Viêm Ngưỡng Tu nhướng mày: "Thôi miên của em được giải trừ rồi hả?"
"Ừ, từ lúc anh nói với em bốn chữ
"Anh không cần em" thì nó đã được giải trừ rồi."
Dù sao hôm nay là ngày kết hôn của bọn họ, giấu diếm cũng không có ý tứ gì nữa.
"Ý của em là, ám chỉ giải trừ thôi miên của em là bốn chữ
'Anh không cần em' ?"
Anh thật sự không hiểu đầu cô nghĩ cái gì, chẳng lẽ cô thật sự muốn anh không cần cô sao.
"Anh luôn nói, anh chỉ cần em, không có khả năng sẽ yêu em, lại mạnh mẽ giữ em lại bên cạnh anh, đối với em mà nói không có được tình yêu của anh là một chuyện thống khổ thế nào? Sau đó em cẩn thận suy nghĩ, nếu như một ngày anh nói anh không cần em nữa, như vậy có lẽ em sẽ được giải thoát rồi, anh không thương em cũng không cần em, em có thể gϊếŧ chết phần tâm tình không cưỡng cầu được, anh cũng cam tâm tình nguyện để em rời đi."
"Nếu như thôi miên của em không được giải trừ, em vẫn mất anh, chẳng lẽ em không đau khổ sao?"
Anh thật sự không biết nói cô là thiên tài, hay là ngu ngốc nữa.
"Còn tốt hơn là một ngày nào đó nhìn anh ôm người khác đi vào lễ đường."
Lúc đó cô vẫn ôm suy nghĩ không thành công thì thành nhân, phong tỏa trí nhớ thuộc về anh, anh sẽ buông tha việc bắt cô ở lại, nhưng cô không nghĩ mọi chuyện lại có nhiều chuyển biến như vậy, càng không nghĩ anh lại dùng bốn chữ
"Anh không cần em" để tỏ tình.
Viêm Ngưỡng Tu cười lạnh một tiếng: "Em lại dám đặt tiền cược lớn như vậy?"
"Nếu không phải bị tổn thương quá nặng, làm sao em có thể làm như vậy."
"Em đang vòng vèo tính nợ cũ sao?"
Anh nhẹ giọng hỏi, giọng nói mang mười phần nguy hiểm.
"Anh đang tức giận sao?"
Thẳng thắn không được khoan hồng sao? Anh sẽ không vì lời nhận lỗi thành thật của cô mà giận chứ?
"Anh làm sao dám? Nếu em lại thôi miên mình, anh không biết lần này anh còn có thể không cẩn thận giải trừ ám chỉ của em được không."
Đầu ngón tay Viêm Ngưỡng Tu nhẹ đảo quanh phần lưng trần của cô.
"Chỉ là.... thôi miên của em đã sớm được giải trừ mà em không nói câu nào khiến anh lo lắng, còn cố ý thôi miên anh, anh nghĩ anh nên đòi lại thế nào đây?"
Anh có thể không so đo hành vi ngu xuẩn cô làm ra vì thương tâm, nhưng mà không có nghĩa anh độ lượng, Viêm Ngưỡng Tu cúi thấp người, chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào cổ cô.
Ôn Tưởng Huân từ trong kính nhìn thấy nụ cười khí phách tà nịnh của anh, cô rất quen thuộc với biểu cảm như vậy của anh.
"Anh, anh đừng làm bậy, hôn lễ sắp bắt đầu rồi."
"Em quên rằng hôn lễ bị hoãn một giờ sao? Một giờ tuy rằng không đủ nhưng chúng ta cũng đủ ăn xong món khai vị rồi."
Dứt lời, Viêm Ngưỡng Tu xoay người cô lại, bá đạo hôn cô.
Ôn Tưởng Huân rốt cuộc cũng hiểu được ý của câu ám chỉ trước khi rời đi của Y Vịnh Tình, xem ra cô ấy đã sớm đoán được Viêm Ngưỡng Tu sẽ không có ý tốt, biết được chuyện kế tiếp mà bọn họ làm. Chính xác là cô cần trang điểm lại hoặc là trang điểm một lần nữa.
HOÀN