4
Sau khi ta và Hạ Hồng Diệp đối chiếu thông tin một phen, phát hiện mấy năm nay thật sự đã bị Lý Viễn lừa gạt không nhẹ.
Một khắc kia, ta thậm chí còn hoài nghi mình xuất thân từ tiểu quốc Mông Cổ, nếu không làm sao có thể bị hắn lừa gạt cả đời*.
*Nguyên văn là “蒙在鼓里” (Mông tại cổ lý): Ví với người hồ đồ, không nhận ra được đâu là chân tình, không biết chút nào đến chuyện liên quan đến mình, thường được ví với chân tướng không rõ ràng, bị người khác đ.ánh lừa.
Một khi Hạ Hồng Diệp hạ thủ thì cực kỳ chuẩn xác vững vàng, ba ngày sau nàng liền gọi đường muội vào cung.
Đó là một buổi chiều đầy nắng gió rực rỡ, thị nữ Tiểu Thúy của ta vội vội vàng vàng chạy vào nội điện.
“Nương nương! Xảy ra chuyện rồi!”
“Có chuyện gì?”
Tiểu Thúy thở hổn hển hai hơi bình tĩnh lại một chút: “Hạ quý phi và Lâm tần đang tản bộ trong Ngự Hoa Viên, phát hiện ở phía sau hòn non bộ ——”
Hai mắt ta sáng lên: “Mau nói đi!”
“Phát hiện hoàng thượng và đường muội của Hạ quý phi mặc y phục xộc xệch đang ôm nhau!”
“Nghe nói, yếm uyên ương màu đỏ của đường muội Hạ quý phi vẫn còn treo trên thắt lưng của hoàng thượng!”
Ta cố nén nụ cười trên khóe miệng, cố gắng nhớ lại vẻ mặt xấu xí của Lý Viễn, vội vàng đứng dậy thay y phục.
“Mau dẫn bổn cung đi xem! Sao lại có nữ tử không biết liêm sỉ đến như vậy!”
Lúc ta chạy đến, Hạ Miên Miên đã mặc xong y phục, cúi đầu rơi lệ.
Lâm tần co rúm lại một góc, chỉ thiếu việc hét to lên là không nhìn thấy ta.
Cũng không thể trách nàng, đầu năm có ai bắt gian hoàng thượng mà không muốn chạy.
“Bệ hạ, người cũng quá lỗ mãng rồi!”
“Trẫm, trẫm chỉ là, khó kiềm lòng được.”
Bây giờ cánh chim của Lý Viễn chưa phải lúc cứng cáp, từ trước đến nay nói chuyện với ta vẫn luôn cẩn thận, giờ phút này lại càng yếu ớt hơn.
“Bổn cung nghe nói muội muội của quý phi vẫn là nữ tử khuê các. Quý phi, muội đừng trách bổn cung nhiều lời, giáo dưỡng của tỷ muội trong gia tộc, muội phải chú ý nhiều hơn.”
Hạ Hồng Diệp ngồi ở một bên thở dài, thấp giọng nói: “Hoàng hậu nương nương dạy phải.”
“Luận về lý, quyến rũ hoàng thượng là tội c.hết, nhưng dù sao Hạ cô nương cũng là muội muội của quý phi, hoàng thượng cũng thích, không bằng cứ ở lại trong cung đi.”
Lý Viễn khẽ thở phào nhẹ nhõm, cười gượng nói: “Chuyện này là trẫm không đúng, cứ làm theo ý của hoàng hậu đi.”
Ta gật đầu, lại nói: “Nhưng suy cho cùng, Hạ cô nương rốt cuộc cũng không đoan chính, nếu không trừng phạt, e là sẽ có người noi theo.”
“Chi bằng vả miệng mười lăm cái, sau đó lại ban một phân vị đi.”
“Cái này ——”
Lý Viễn do dự một chút, nhìn thoáng qua Hạ Miên Miên đang lắc đầu dữ dội, cuối cùng quay mặt đi, cắn răng đáp ứng.
Lúc cung nhân ấn Hạ Miên Miên xuống, nàng ta đã khóc đến mức suýt chút nữa ngất đi.
Ta rũ mắt cười khẽ, lần này, ngươi cũng không có cái mạng tốt như kiếp trước kia, trong sạch mà tiến cung.
“Bệ hạ định ban phân vị nào cho Hạ cô nương đây?”
Lý Viễn không nói gì, Hạ Hồng Diệp liền nói trước: “Không bằng phong thành lục phẩm bảo lâm, ở trong cung của thần thϊếp.”
Lý Viễn lưỡng lự nói: “Có thấp quá không?”
Ta giả vờ kinh ngạc liếc hắn một cái: “Bệ hạ, đây vốn là tội c.hết, nếu là phân vị cao, sau này ai cũng noi theo thì phải làm sao?”
“Người cũng không cần lo lắng, quý phi và Hạ cô nương là tỷ muội ruột thịt, Hạ cô nương ở trong cung quý phi chẳng lẽ còn có thể chịu khổ sao?”
“Đúng vậy.”
Hạ Hồng Diệp nói: “Thần thϊếp định ban Hải Đường cho Miên Miên, cũng tốt để cho Miên Miên quen thuộc cung quy.”
Lý Viễn sửng sốt: “Hải Đường là lão nhân trong cung nàng đã quen dùng, nàng ——”
“Lão nhân trong cung mới biết lạnh biết nóng, cho dù để cho bệ hạ an tâm, thần thϊếp cũng phải chăm sóc Miên Miên thật tốt mới đúng.”
Hải Đường lén lút nhìn Lý Viễn, vội vàng quỳ xuống nói: “Nương nương, nô tì không muốn rời khỏi nương nương!”
“Chủ tử đang nói chuyện, lý nào cho ngươi xen vào?” Ta lạnh lùng nói.
Hạ Hồng Diệp lạnh lùng nhìn Hải Đường, lại nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy, Hải Đường, sau này ngươi hãy đi theo Miên Miên đi.”
Trong lúc nói chuyện, Hạ Miên Miên đã được đưa trở lại.
Vốn là một khuôn mặt xinh đẹp như phù dung, lúc này lại sưng đỏ lên, không đến mười ngày nửa tháng, e là sẽ không tiêu tan được hết.
Cung nhân nhắc nhở nàng ta: “Hạ cô nương, nên hành lễ tạ ơn bệ hạ và nương nương rồi.”
Hai mắt Hạ Miên Miên đẫm lệ quỳ xuống, miệng lưỡi nói không rõ lời: “Tạ bệ hạ, nương nương ban thưởng.”
Ta khoát tay, nói: “Được rồi, hoàng thượng đã phong ngươi làm lục phẩm bảo lâm, sau này ngươi tiến cung, cũng không nên phạm vào loại sai lầm này nữa.”
Nhìn thấy ánh mắt lén lút của Lý Viễn và Hạ Miên Miên đau xót nhìn nhau, ta không nhịn được mà cười lạnh trong lòng.
Hạ bảo lâm, ngày tháng tốt đẹp của ngươi vẫn đang ở phía trước.