Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hệ Thống Không Ăn Cơm Mềm

Chương 3.12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đại đa số minh tinh không ai tự mình công khai xé cả, thông thường bọn họ sẽ mượn sức mạnh của fan để mắng người khác. Kiểu tự mình ra trận như Trần Ức cũng không nhiều, Phó Tu Niên thức thời, chú ý động thái gã, tận mắt nhìn gã mắng từng anti một đến lý trí cũng không còn, cuối cùng chửi ầm chửi tục lên **.

E rằng mấy ngày sau, hệ liệt những năm tháng ấy quỷ súc khu sẽ thêm một cái đề tài, tên gì thì Phó Tu Niên cũng có thể đoán ra được —— “Những năm tháng ấy Trần Ức mắng anti-fan”

Mấy ngày rồi Phó Tu Niên chưa vào fanclub chính thức của Trần Ức, khi nhìn lại cậu kinh ngạc phát hiện số fan chỉ vỏn vẹn một trăm không tới đã trực tiếp leo lên hàng ngàn, giao diện cũng thông báo 99+ tin mới, thậm chí còn có thêm hai ba hội fan khác.

Lúc trước Lý Tư Lộ ký hợp đồng hai mươi năm, và Hoa Ngu đã muốn lên tòa án hủy hợp đồng. Cô ả vừa yêu sách vừa bán thảm, dần dần dư luận nghiêng về bên cô ả, Hoa Ngu mời không ít thuỷ quân, nhưng vẫn ở thế yếu, cho nên Chu Minh bận tới mức không rảnh trị Trần Ức.

Trong phòng khách không ngừng vang tiếng game gϊếŧ yêu quái, thật lâu sau mới dừng lại, Trần Ức đem điện thoại ném sang một cạnh, tập thể dục cho cổ, thuận miệng hỏi Phó Tu Niên: “Buổi tối muốn ăn cái gì?”

Mấy ngày nay ban ngày gã ở với Phó Tu Niên, khuya về nhà ở với em gái, không chỉ thành công tránh được một ngày ba bữa của Trần Tiểu Mộng, hơn nữa còn chú ý cả hai bên, hoàn hảo vô khuyết.

Phó Tu Niên ngồi ở trên sofa, đầu gối đặt laptop, trên giấy toàn bộ đều là chữ tiếng Anh, cậu nghe vậy tăng nhanh tốc độ gõ bàn phím, khi văn kiện gửi đi rồi thì tắt máy: “Anh muốn ăn cái gì?”

“Anh cũng không biết.”

Trần Ức lười biếng nằm úp sấp trên ghế sofa lướt di động, gò má lộ vẻ anh tuấn trẻ con, nói chuyện quen kéo dài giọng, làm người ta cảm thấy người này qua loa.

Phó Tu Niên lẳng lặng nhìn gã nửa ngày, không thể tạo bất kỳ sự chú ý gì từ Trần Ức, rốt cục không nhịn được ngồi xổm xuống trước mặt gã, hai tay ôm đầu gối, thần sắc chăm chú hỏi: “… Trần Ức, anh nói thật cho em biết, anh ở với em không phải vì thương hại em chứ?”

“Hả?”

Trần Ức nghe vậy hơi nhíu mày, mắt dứt khỏi màn hình di động: “Anh là người thiện lương như vậy sao.”

Phó Tu Niên im lặng, lại im lặng: “… Em luôn cảm giác em ở trong lòng anh không khác gì với những người khác cả.”

Trần Ức không quen biểu lộ tình cảm ra ngoài, dù cho thích một người cũng chưa chắc sẽ ôn nhu với người ta, bình thường chi tiết nhỏ này chưa từng lộ ra ở bất kỳ phương diện nào, vốn là lưu manh, không đứng đắn, lại như lãng tử du hí nhân gian, dẫn đến việc có một ngày nào đó Phó Tu Niên bắt đầu thấy lòng mình không yên, không còn vui vẻ, mà là vô cùng bất an.

Phó Tu Niên lại nói: “Trần Ức, không quản anh có thích em hay không, em vẫn thích anh, nhưng anh đừng gạt em, cũng đừng chơi đùa tình cảm của em…”

Người dịu dàng cũng có giới hạn của họ, nếu Trần Ức chỉ chơi đùa, Phó Tu Niên không biết mình làm ra chuyện gì nữa. Cậu biết, trong lòng mình vẫn luôn có loại cố chấp khó giải thích được, chẳng vô hại như bề ngoài.

Trần Ức nghe vậy nâng cằm, dễ dàng nhìn thẳng vào Phó Tu Niên: “Anh và em ở bên nhau tuyệt vời tới khó tin vậy à?”

Phó Tu Niên không lên tiếng, xem như là ngầm thừa nhận.

Trần Ức bẻ ngón tay lười biếng nói: “Em biết làm cơm, dịu dàng, thời gian sau này còn có thể đồng cam cộng khổ. Thích em không là chuyện gì đáng ngạc nhiên, nếu anh do dự không quyết đoán, em bị người ta lừa đi mất thì làm sao, tiên hạ thủ vi cường cũng không sai chứ?”

Lại nói: “Đại lão gia, đừng yếu đuối thế, được hay không thì ở cùng một chỗ trước đã, tình cảm có thể chậm rãi mà bồi dưỡng.”

Chỉ sợ rằng tình cảm càng sâu nặng, nhưng Trần Ức không có cách nào nói ra miệng.

Gã không lạ chuyện người ta tốt với mình, mà không quên được lúc gã mới tới thế giới này, lúc người khác đều mang một bụng ác ý với gã, người tốt với gã là Phó Tu Niên.

Gã thích Phó Tu Niên cười, ngoan ngoãn hiền lành.

Trần Ức kéo cậu đứng dậy, để cậu mặt đối mặt, ngồi ở trên chân mình: “Em rất tốt, đừng nghĩ mình kém cỏi, cũng đừng mơ mộng quá về anh. Bây giờ em đi ra ngoài hỏi một vòng, mười người có tám người đều cảm thấy được mắt em mù mới đi coi trọng anh đấy.”

Gã đang dùng mình để an ủi Phó Tu Niên, mà giọng điệu như trước chẳng thể nghe lọt tai

Phó Tu Niên cụp mắt lắc đầu, cũng không trả lời, tay ôm lấy Trần Ức, sau một hồi, thậm chí bắt đầu chủ động hôn gã, từ lông mày đến mắt, thấp giọng kêu tên của gã.

“Trần Ức…”

“Trần Ức…”

Từng chữ phả vào mặt, chẳng mấy chốc mùi vị thay đổi, mềm mại như con mèo nhỏ, vô ý mê hoặc nhân tâm. Trần Ức đỡ gáy cậu bá đạo hôn đáp trả, vươn mình đặt cậu ở trên ghế, vén quần áo lên, lộ ra một vòng eo trắng tới lóa mắt, lòng bàn tay thuận thế lướt lên trên, trêu đến Phó Tu Niên khó nhịn được mà cả người cong lên.

Trong lúc hoảng hốt cậu nhớ ra chuyện gì gì đó, gian nan tóm lấy một tia lý trí: “Anh… chưa ăn cơm tối mà…”

Trần Ức trực tiếp kéo cậu từ ghế sofa lên ôm ngang lên, trực tiếp đi vào phòng, khàn tiếng hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”

Đêm nay Trần Ức chưa có về nhà.

Trên giường, vỏ chăn nhạt màu lăn qua lộn lại quấn thành một cục, trong lúc hoảng hốt quần áo nhẹ nhàng rơi xuống đất, như là một con bướm nhàn nhã đậu lên, lại rơi xuống đất trong nháy mắt, biến thành một đóa hoa diêm dúa lẳиɠ ɭơ, tiếng thở dốc xen lẫn tiếng rêи ɾỉ, mãi đến tận nửa đêm mới chậm rãi dừng lại.

Chu Minh nằm viện, mấy ngày sau bảo Đinh Đang nhắn tin cho Trần Ức, cấp cao công ty lại phái một người đại diện khác, nói cách khác, Trần Ức bắt đầu đi làm.

Hoa Ngu phái tới người đại diện mới tên Ninh Đồng, thiếu nữ tuổi không lớn lắm, những ngày qua Trần Ức hết làm này lại làm kia, trên dưới Hoa Ngu công nhận gã là nghệ sĩ khó chăm nhất, càng có lời đồn là Chu Minh nằm viện là do gã làm tức chết, Ninh Đồng đối với gã rất khách khí, nói chuyện toàn anh với anh.

“Anh Ức, ở đây có mấy cái kịch bản, cấp trên đề nghị anh đóng một bộ, anh xem có bộ nào mình cảm thấy có chút hứng thú không, thanh xuân vườn trường, quan trường, tổng tài, rất đa dạng.”

Gần nhất nhân khí Trần Ức khá cao, Hoa Ngu không có lý do gì mà bỏ qua, so với tuyết tàng, tất nhiên đem sử dụng gã để mang tới lợi ích thì vẫn là tốt hơn. Ninh Đồng nói, lấy ra một sấp kịch bản dày cộn, ba lô phình to trong nháy mắt xẹp xuống.

Trần Tiểu Mộng chống gậy rót một ly nước cho Ninh Đồng, lại từ tủ lạnh hai lon nước ướp lạnh, cười chào hỏi một tiếng thì vào nhà, làm Ninh Đồng nảy sinh chút hảo cảm.

Trần Ức đọc kịch bản, chỉ nghe Ninh Đồng nói: “Anh Ức, anh thật có phúc, chị dâu xinh đẹp thật.”

Trần Ức cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tôi chưa kết hôn, cổ là em gái tôi.”

Ninh Đồng có chút kinh ngạc, lập tức cười không thành tiếng, cũng không lâu sau Trần Ức xem hết kịch bản sơ qua, phát hiện trình độ đều không đồng đều, trong đó thậm chí còn có web drama, lung tung, tốt xấu đều có.

Trần Ức hỏi: “Nhất định phải diễn một bộ à?”

Ninh Đồng gật đầu.

Trần Ức từ đống kịch bản rút ra môt cái: “Vậy thì Vi thần.”

Ninh Đồng nghe vậy dùng sức vỗ tay cái độp: “Anh thật có mắt nhìn, Vi thần là đại chế tác, đạo diễn còn từng đoạt giải vàng, em vốn muốn anh diễn bộ này, mà nhà đầu tư bên kia không biết tại sao, lại duyệt anh diễn nam thứ.”

Trần Ức sửng sốt một chút.

Thấy gã không nói lời nào, Ninh Đồng nói bổ sung: “Vốn đại chế tác sẽ không tìm minh tinh thần tượng phái lưu lượng, em cũng không nghĩ tới có thể tiếp nhận kịch bản của “Vi thần”, chắc là khí chất và tính cách anh quá giống nam thứ, quả thực trời cao phù hộ, nói gì đi nữa thì đây là cơ hội hiếm có, nhiều nam diễn viên vì tranh bể đầu một vai nhỏ trong bộ này.”

Trần Ức cũng không có gì có thể nói: “Vậy thì “Vi thần” đi.”

Sau đó hai người trao đổi vài chi tiết nhỏ, Ninh Đồng dặn dò đơn giản vài câu, xác định ngày nhập đoàn.

Trần Ức đưa cô đi, vừa quay đầu lại chỉ thấy Trần Tiểu Mộng trốn ở sau cửa phòng ngủ cười như đầu trộm đuôi cướp, cũng không biết đang cười cái gì.

“Lấy gậy đi, anh với em dạo vài vòng.”

Chân Trần Tiểu Mộng đang trong thời kỳ khôi phục, bác sĩ đề nghị mỗi ngày đều vận động phù hợp, Trần Ức rảnh rỗi đều đưa cô tới công viên dưới lầu gần đó, đi một vòng.

Trần Tiểu Mộng lấy gậy cùng gã ra cửa, vừa đi chậm, vừa lên tiếng dò hỏi: “Anh, anh muốn đi đóng phim nhanh thế ạ?”

Trần Ức mang khẩu trang, đỡ cánh tay phải Trần Tiểu Mộng, tránh cho cô bị ngã, nghe vậy không chắc chắn nói: “Chắc thế, anh cũng chưa quay phim.”

Khí trời nóng bức, Trần Tiểu Mộng không chưa đi được một vòng đã đổ mồ hôi, cô ngồi nghỉ ngơi ở luống hoa ven đường, làm nũng nói: “Anh, em muốn ăn kem.”

Trần Ức thầm nghĩ, nuôi em gái quả thật khác quá, nếu mà là tiểu sư đệ trong tộc trước đây, gã sẽ đánh nhau rồi: “Vậy ngươi ngồi ở đây chờ ta, anh đi mua.”

Chân Trần Ức vừa rời đi, một công nhân bảo vệ môi trường liền nhanh chân ngồi xuống một luống hoa khác cạnh, Trần Tiểu Mộng liếc mắt nhìn, thấy chỉ là một cụ ông nên không để ý, chỉ dùng tay làm quạt.

Trên cây tiếng ve kêu ồn ào, cũng không lâu lắm, bên tai Trần Tiểu Mộng bỗng nhiên vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất, theo bản năng nhìn lại, kết quả phát hiện ông công nhân bảo vệ môi trường kia chẳng biết lúc nào từ ghế tựa ngã xuống, bị doạ tới đứng dậy.

“Ai! Ông ơi, không có chuyện gì chứ?!”

Trần Tiểu Mộng lấy gậy cũng không kịp, lảo đảo chạy tới chỗ ông kia, kết quả phát hiện đối phương mặt ửng hồng, da dẻ nóng hổi, chắc là say nắng , tiểu khu chung quanh yên tĩnh, trời nóng nực, Trần Tiểu Mộng nhìn quanh cũng không phát hiện ai, trên người lại không mang điện thoại, đành phải cởϊ qυầи áo trên người cụ ông, nhặt cái nón của đối phương để quạt gió.

Trần Ức vừa trở về, thấy thế nhanh chóng chạy tới, trầm giọng nói: “Làm sao vậy?!”

Trần Tiểu Mộng hoang mang nói: “Anh, chắc ông ấy say nắng, chúng ta có nên gọi xe cứu thương không?”

Trần Ức nghe vậy tay sờ trán ông cụ, lòng như đã có cách rồi: “Không cần.”

Hắn nói xong nâng nửa người đối phương lên, không dấu vết mà ở phía sau gáy ấn mấy huyệt vị, sau đó để Trần Tiểu Mộng bấm nhân trung cụ ông, đem chai nước khoáng mua được vung vẩy một chút lên người, không lâu sao đối phương tỉnh, chỉ là còn chút mơ hồ.

Trần Tiểu Mộng cho ông cụ uống nước, hỏi số điện thoại người nhà, Trần Ức gọi tới, nửa giờ có một cô gái mặc đồng phục học sinh cấp ba vội vàng chạy tới.

“Thật sự cám ơn anh chị, ba mẹ đều đi công tác xa, ông nội bình thường cơ thể lại không tốt, ngày hôm nay nếu không phải gặp phải anh chị, em thật không biết nên làm gì bây giờ!”

Cô bé cúi gập người, nói cảm ơn, Trần Ức không phản ứng gì, Trần Tiểu Mộng nghe vậy ngược lại vội vã xua tay: “Không có gì không có gì, việc cần làm mà.”

Nói xong còn giúp kêu một chiếc xe taxi đậu bên ven đường, Trần Ức giúp ông cụ lên xe, gã thấy cô bé mặt đồng phục học sinh còn đang đi học, chắc không có tiền trả, lúc xe chuẩn bị đi còn nhét cho cô bé một trăm tệ.

Cô bé đỏ mặt thập phần thật ngượng ngùng: “Anh ơi, anh cho em số tài khoản, em sẽ chuyển khoản trả lại anh.”

Cô bé luôn cảm thấy cặp mắt Trần Ức lộ ra bên ngoài khẩu trang thoạt nhìn vô cùng nhìn quen mắt, nhưng không nhớ nổi đó là ai, Trần Ức xua tay, cũng không nói lời nào, đỡ Trần Tiểu Mộng về nhà.
« Chương TrướcChương Tiếp »