Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hệ Thống Không Ăn Cơm Mềm

Chương 3.1: Hắc Hồng Lưu Manh Công x Vô Danh Tiểu Minh Tinh (Nhưng Là Đại Thần) hụ.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Gần đây thịnh hành trend chân thật, giới truyền thông quay một chương trình gọi là “Tôi đến từ phương xa” là chương trình trải nghiệm cuộc sống thật ở nông thôn, có thể nói tập hợp nhiều đại thần, từ khi chương trình phát sóng tới nay tỉ lệ người xem vẫn luôn luôn cao chứ không giảm, gần nhất nhờ vào một vị khách khách mời mà lên top hot search.

Nói về vị khách quý này, họ Trần tên Ức, tuy rằng lão làng tam lưu, mà không chịu nổi “Tiếng tăm” của nhất lưu. Từ khi gã xuất đạo tới nay, những việc từ trêu đùa đại bài phẫu thuật thẩm mỹ tới bí mật của hậu bối bất kính quả thực nhiều không kể hết, chưa bắt đầu hồng, duyên người qua đường cũng thấp tới hầu như không có, chân chính là hắc nửa bầu trời.

Đạo diễn vì nhiệt độ chương trình, phát điên mời gã tới, sau đó Trần Ức quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, vừa phát sóng ba ngày, miệng độc tới nói gì cũng được, vai không thể gánh tay không thể khiêng, cũng dày vò khách quý hợp tác với mình không ít, khán giả thì mắng gã, miễn cưỡng khiến tỉ lệ người xem cái tiết mục này tăng tới mức đứng đầu.

Bất quá mấy ngày nay độ hot chợt giảm, với cả quay ở nơi xa xôi, hoàn cảnh không tốt, buổi tối Trần Ức sốt cao không hạ, trực tiếp bị đưa vào bệnh viện địa phương, bất đắc dĩ tạm thời rút ra khỏi chương trình, tiếng chửi mắng trên internet mới yên tĩnh.

Ngoài cửa sổ, mưa dầm liên miên, cỏ dại sinh trưởng, phòng bệnh trống trải từ từ phủ lên một tầng đen kịt. Trần Ức cử động một chút, nhai kẹo que nghe kèn kẹt, cắn cái que nhựa còn lại không buông, mí mắt hơi khép, khí chất quỷ dị, không giống người lương thiện.

Người đại diện Chu Minh đứng ở bên cạnh, dáng người thấp lại ục ịch, trông hàm hậu, trông khôn khéo, lật qua lật lại lịch trình nói: “Tôi có hỏi qua bác sĩ, hôm nay cậu có thể xuất viện, truyền thuốc xong thì nhanh chóng quay chương trình, lần này cũng đừng xảy ra chuyện gì.”

Nói xong thấy Trần Ức vẫn hờ hững, khóe miệng giật giật, ngược lại nói chuyện khác: “Cái tiết mục này có hơi cực, ngày cậu nằm viện tôi cũng nói với cậu rồi, muốn tạm thời rút lui cũng không phải không được, lần trước nhà đầu tư chị Trần rất thích cậu, nếu cậu muốn, tôi xếp cho hai người có cơ hội gặp mặt, hiện tại vẫn còn kịp…”

【 Keng! Không đồng ý! Từ chối việc bám váy phụ nữ, tự mình phấn đấu! 】

“Ngậm miệng lại cho tao.”

Trần Ức đè cái hệ thống đáng ghét xuống, sau đó nhấc mí mắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Chu Minh, chăm chú nhìn thẳng khiến đối phương không nhịn được lùi về sau một bước, lúc này mới thu tầm mắt lại, giọng lạnh tới không kiên nhẫn: “Không muốn.”

Ngũ quan gã tà khí, đôi mắt sinh ra đã hẹp dài, con ngươi cũng nhỏ, tròng trắng mắt chiếm nhiều, lúc nhìn làm người ta thấy ngột ngạt, lạnh lùng lại côn đồ.

Chu Minh chỉ nghĩ gã bị dư luận mạng làm tâm trạng không tốt, nghĩ thầm tuổi còn trẻ, híp mắt nói: “Không muốn thì làm bé ngoan mà quay chương trình, đừng làm tôi xấu mặt, đừng trách công ty không lên kế hoạch cho cậu, ngược lại tại cậu không hồng nổi, cứ thích bị hắc tới cùng, chỉ có thể phóng lao theo lao.”

“Nghe tôi khuyên, trong giới này, cậu hoặc hồng hơn, hoặc hắc hơn, bết bát nhất chính là mấy kẻ không có nhiệt sưu, bởi vì thời gian sẽ khiến một kẻ đầy nhiệt huyết bào mòn từ từ tới không còn gì, chờ cậu già, muốn hắc cũng không có cơ hội.”

Trần Ức không nói lời nào, thái độ vẫn không tốt như cũ, khẩu khí Chu Minh cứng rắn: “Thời hạn hủy hợp đồng của cậu còn chưa tới, không muốn trả phí bồi thường vi phạm hợp đồng thì phải diễn theo kịch bản, lúc trước cũng đã diễn rồi, bây giờ còn đợi tôi lải nhải làm gì, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, sao lại có chuyện tốt như vậy.”

Dứt lời thì nhìn bình thuốc, thấy đã sắp truyền xong, giơ tay bấm chuông, thái độ nghi ngờ nói: “Tôi làm thủ tục xuất viện cho cậu, camera đã ở bên ngoài, ra cửa chụp ảnh, cậu chú ý một chút.”

Chu Minh nói xong cũng đóng cửa cạch một tiếng, phòng bệnh một thoáng lại yên tĩnh.

Hắn phải vui vì mình đi nhanh, hơn nữa trong tay Trần Ức còn truyền nước, nếu không đầu gã đã vỡ rồi.

Giới giải trí từ trước đến giờ đối với nghệ rất hà khắc, không có chút nhân tính nào, có thể nâng để hồng, nâng không hồng được thì phải hắc, vắt khô sạch sẽ tới chút giá trị cuối cùng, không còn đường lui, không ít nghệ sĩ đều hủy vì thủ đoạn cực đoan mổ gà lấy trứng như vậy, mà bị vướng phí bồi thường vi phạm hợp đồng hơi giá trên trời, không ít người chỉ có thể lựa chọn nuốt giận.

Đinh Đang là trợ lý kiêm chuyên gia trang điểm của Trần Ức, thoạt nhìn là một tiểu cô nương mới vừa tốt nghiệp đại học không bao lâu, gầy gò nho nhỏ, mang một cái hộp trang điểm to, y tá rút kim xong, cô nàng dựa vào lời Chu Minh dặn dò phải hoá trang cho Trần Ức, Trần Ức không muốn.

Đinh Đang thở dài nói: ” Anh Tiểu Ức, anh đừng giận hờn với anh Chu nửa, bất kể thế nào cũng vì người trong nhà mà nghỉ lại, em gái anh sau trị liệu vẫn cần một số tiền lớn, cái tiết mục này thù lao rất cao, anh làm xong cũng đủ tiền để lấp vào rồi.”

Trần Ức lúc này mới nhớ, em gái ruột nguyên thân hai năm trước ra tai nạn xe cộ, bị thương rất nặng, vẫn luôn nằm phòng bệnh ICU, không ngừng phải chịu phẫu thuật lớn nhỏ, gần đây mới có chuyển biến tốt.

Đinh Đang lại nói: “Phí bồi thường vi phạm hợp đồng hơn 3 triệu đấy, trong tài khoản anh chỉ còn 60 ngàn lẻ tám đồng, đi bán thận cũng không đủ đâu, nhịn thêm đi, với hợp đồng còn hơn một năm nữa mới hết hạn.”

Trần Ức: “…”

Lòng không cam tâm tình nguyện cũng không muốn thay quần áo, điện thoại Trần Ức vang lên, hiện chữ “Tiểu Mộng”, gã theo bản năng nhíu mày, nét mặt chống đối, mà tiếng chuông vẫn vang lên không ngừng, nên vẫn đưa tay ra mà nghe điện thoại: “… Alo?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ, giọng rất yếu, cảm giác như bệnh nặng mới khỏi: “Anh, là em… Không quấy rầy anh công tác chứ?”

Trần Ức không biết nên nói cái gì, chỉ “Ừ” một tiếng.

Đầu bên kia điện thoại tiếp tục nói: “Em muốn nói với anh một tiếng, em mới làm xong giải phẫu, bác sĩ nói em phục hồi tốt, sau đó ở nhà tịnh dưỡng, định kỳ kiểm tra là được, anh đừng lo lắng.”

Trần Ức không biết nên nói cái gì, “Ồ” một tiếng.

Đầu kia nháy mắt im lặng, giọng bỗng nhiên nhẹ hơn: “… Anh, bác sĩ nói bình phục không ảnh hưởng sinh hoạt sau này, chờ em khỏe lên là có thể đi ra ngoài tìm việc làm, anh cũng không cần diễn người xấu kiếm tiền , không cần lo mấy người trên mạng mắng anh…”

Giọng cô nhẹ nhàng lại che giấu một tầng khổ sở khó phát giác sâu dưới đáy, thanh âm cũng không khống chế được mà hơi run.

Dân mạng mắng Trần Ức nhiều như vậy, cô hiển nhiên là nhìn thấy.

Trần Tiểu Mộng lúc sau nói cái gì, Trần Ức không nghe rõ, chỉ cảm thấy điện thoại cầm ở trong tay vì luống cuống mà rơi xuống, cmn.

Xe đợi ở bên ngoài, mưa lất phất bay, mặt đất ẩm ướt, chương trình quay ở một sơn thôn xa xôi, đường gồ ghề, trời mưa xuống làm đường núi không dễ đi, trên đường vô cùng xóc nảy, người đàn ông kéo cao cổ áo, che khuất hơn nửa khuôn mặt, mái tóc màu mực rũ xuống, che đi đáy mắt trầm tư.

Trần Ức xuyên việt lúc nguyên thân nằm viện, vừa mở mắt ra, cái tên gọi là người đại diện liền ở trước mặt gã ồn ào không ngớt, bắt gã đi hầu nhà đầu tư gì đó, lấy đại ngôn quảng cáo gì đó, gã nghe vậy vẫn còn chưa kịp trả lời, lại đυ.ng phải hệ thống khỉ khô không biết từ đâu ra…

【 Keng! Là hệ thống chăm chỉ tự mình cố gắng, không phải hệ thống khỉ khô gì hết nha, xin kí chủ không ngừng cố gắng, từ chối ăn cơm mềm, ở thế giới này dựa vào sự cố gắng của mình mà đưa cuộc đời lêи đỉиɦ cao! 】

Đời trước Trần Ức xuất thân cổ Vũ thế gia, trời sinh tính tình đã thích tranh đấu tàn nhẫn, tính khí lại xấu tới cực điểm, nghe vậy nhấc mí mắt, nhíu mày châm chọc nói: “Cơm mềm? Ăn cơm mềm cái gì? Ông mày lớn như vậy xưa nay chưa từng ăn cơm mềm, mày dựa vào chỗ nào mà nói.”

【 Keng! Trước mắt kí chủ chưa thông qua sự xét duyệt tỉ mỉ, hệ thống tạm thời không có cách nào giải trừ trói buộc, xin kí chủ tiếp tục duy trì tinh thần giác ngộ cao, quán triệt phương châm bốn chữ tự lập tự cường này, nếu như vi phạm quy tắc của hệ thống, tiến hành nhắc nhở bằng dòng điện】

Trần Ức: “Được, giựt chết tao thì coi như mày có bản lĩnh.”

【 Keng! Sư việc nghiêm trọng sẽ khấu trừ HP! Xin kí chủ thận trọng! 】

Trần Ức: “Trừ đi, có bản lĩnh thì cứ gϊếŧ tao.”

【 … 】

Hệ thống mới phát hiện, tên kí chủ này không giống người bình thường.

Chu Minh chưa cho Trần Ức có bất kỳ cơ hội nghỉ ngơi nào, hừng đông đã giục gã xuất phát, tới nơi thì mưa nhỏ dần tạnh, ngày mới mờ mịt, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu lên cành lá, phủ lên những ánh vàng vụn.

Địa điểm quay tại một gian phòng nhỏ của gia đình nhà chông, bốn phía gieo mấy khóm hoa không biết tên gì, bước lên bậc thềm, có thể nhìn thấy mấy bắp cải thảo thưa thớt trồng ở sân bên trong rào chắn, khách quý tham gia chương trình đều ở đây. Ăn, mặc, ở, đi lại đều phải tự làm, đối với đại minh tinh được nuông chiều từ bé thì đây là thử thách không nhỏ.

Trần Ức xuống xe, cũng chính thức quay phim. Chu Minh lén lút nhìn gã, ngầm ám chỉ.

Kịch bản chương trình cũng có quy trình đại khái, Chu Minh yêu cầu Trần Ức chỉ một chữ, hắc, hắc đến đường cùng, tốt nhất hắc đến bà lão tám mươi tuổi cũng phải mắng gã.

Trần Ức thấy chuyện này không khó, diễn không chút áp lực, trước khi gã tới hỏi qua trợ lý Đinh Đang, quay xong kỳ chương trình này có thể nhận được thù lao không ít, cùng cái gì cũng không sánh nổi với tiền, không nhận thì phí quá.

“Tôi đến từ phương xa” là quay theo hình thức phát sóng trực tiếp toàn bộ hành trình, chương trình qua hậu kỳ cắt nối cùng biên tập thêm một lần nữa mới đưa lên sóng truyền hình, nhận được lợi độ hot của đề tài mấy ngày trước, lại có không ít khán giả quan tâm với việc minh tinh ăn, mặc, ở, đi lại, số lượng khán giả xem trực tiếp chỉ tăng chứ không giảm, vì vậy khi Trần Ức xuất hiện trong phòng quay trực tiếp, bom đạn cũng nổ.

【 Bất ngờ ghê! ! ! ! Trần Ức tại sao lại về, bệnh viện cũng không thể lưu nổi gã à 】

【 Tui nghĩ tên này đã rút rồi, mới mấy ngày, không muốn sống nữa à?! 】

【 Tổ đạo diễn bị điên à, muốn đạt tỷ suất khán giả xem đài cao hơn đối thủ, mà người nào cũng dám mời về, idol nhà mình đáng thương ghê á】

【 Không nói nhiều, lòng này đã chết 】

Trần Ức quay trở về, tổ đạo diễn hiển nhiên đã sớm thông báo tin tức này cho khách quý, mọi người thấy gã cũng không kinh sợ.

Tiểu hoa quốc dân Triệu Khả Di, ca sĩ A Kỳ nổi tiếng trong phái thực lực của giới vòng giải trí, nữ tinh gợi cảm Lý Tư Lộ, ngoài ra còn có một kẻ xuất đạo không bao lâu tuyến mười tám thần tượng mới Phó Tu Niên, hơn nữa Trần Ức hắc mọi người xung quanh chính là toàn bộ kịch bản của chương trình.

Ống khói nhà bếp có khói lượn lờ bay lên, Triệu Khả Di là người đẹp giọng lại thanh ngọt, được bầu chọn là mối tình đầu quốc dân, cô thắt bím tóc lệch một bên, đang ngồi ở cửa nhặt rau, thấy Trần Ức đi vào cửa viện, mặc kệ lòng nghĩ thế nào, kịch bản thì phải diễn cho xong, cười nói: “Trần Ức, mừng anh xuất viện, anh thấy khỏe hơn chưa.”

Chu Minh đứng ở tổ đạo diễn, mắt nhìn Trần Ức chằm chằm, như quỷ treo cổ.

Ánh mặt Trần Ức nhàn nhạt đảo qua, sau đó chậm rãi xoay người, học bộ dáng nguyên thân biếng nhác nói: “Ờ, sốt nhẹ.”

Bộ dạng lưu manh này cũng khiến người ta giận chết đi được.

Đạn mạc lại vèo vèo trên màn hình.

【 Đối diện với sự quan tâm của người khác chẳng lẽ không nói cảm ơn một tiếng sao, làm dáng người ta thiếu nợ gã mười vạn 80 ngàn vậy đó, tố chất thấp, ôm em gái OK của anh huhuhu 】

Triệu Khả Di đọc gần như là “Khả dĩ” (có thể), fan nhà cô đều thích gọi cô là em gái OK.

【 Trải nghiệm cuộc sống nông thôn mà tìm sâu mọt là muốn gì đây? Mỗi ngày cố gắng sao tác, trung tiện cũng có thể lên hot search, cũng không biết dùng bao nhiêu tiền để mua nữa 】

【 Mịe! Hắn coi bản thân là thiếu gia nhà giàu à, gia cảnh Triệu Khả Di, A Kỳ không giàu thì quý, cũng phải quét nhà làm cơm, gia đình Trần Ức bình thường, từ nhỏ không cha không mẹ, sao không làm gì cả 】

【 Lầu trên, mắng thì mắng, đừng quá đáng 】

【 Vài người lòng cao hơn trời, mệnh lại mỏng như giấy. 】

【 Ai viết huyết thư để Trần Ức rời chương trình đi! 】

【+10086 】

Triệu Khả Di nhàn nhạt dời mắt, tiếp tục nhặt rau, lại không để ý đến gã, A Kỳ đang ở sân dùng rìu bổ củi, thấy Trần Ức đến thì ngẩng đầu hỏi thăm một chút, cũng không thân thiện, bọn họ cũng cần không phải lọt vào mắt xanh loại người như Trần Ức, dùng sao tác mà nổi tiếng.

Quan hệ của khách mời kín kẽ thế nào đạo diễn vẫn nhìn thấy, có xé mới có đề tài, có chủ đề mới có nhiệt sưu, tỉ lệ người xem cao mới là tất cả.

Trần Ức cũng không tự chuốc nhục nhã vào người, kéo ghế, ngồi ở cửa nghỉ ngơi, ai nấy đều bận chỉ có mình gã thảnh thơi thảnh thơi, nhìn thật đáng giận mà.

Lý Tư Lộ mới vừa trang điểm xong, chậm rì rì từ trong phòng đi ra, thấy Trần Ức phản ứng đầu tiên là kinh ngạc “Ai chà” một tiếng, sau đó lắc eo nhỏ đi tới trước mặt gã nói: “Trần Ức à, khỏe hơn chút nào chưa, mặt anh nhợt nhạt vậy, cũng đừng vì quay chương trình mà cố gắng chịu đựng nha.”

Nếu như nói Trần Ức là khối u ác tính trong làng nam minh tinh, thì Lý Tư Lộ chính là khối u ác tính trong giới nữ diễn viên. Cô ả dựa vào khuôn mặt yêu diễm cùng vóc dáng ma quỷ mà xuất đạo, cũng không có gì tác phẩm tiêu biểu gì, đích thật là một cái bình bông. Cô ả cũng không cách mấy cái scandal như sửa mặt, sẩy thai, tiểu tam quá xa, tham gia chương trình vẫn dùng giọng nũng nịu như vậy, không phân cao thấp với Trần Ức trong việc bị dân mạng chửi rủa.

Tổ tiết mục đặt hai khối u ác tính lại với nhau, cách này dù hơi cợt nhã, nhưng độ hot của đề tài đương nhiên là có, trên đường ngồi xe tới, Chu Minh từng nhiều lần căn dặn: “Lý Tư Lộ cũng theo đường hắc hồng, cậu cũng không thể bị nhóm của bà lão kia hạ thấp được, nhất định phải hắc luôn cả bả!”

Lý Tư Lộ xuất hiện liền xuất hiện một đám thủy quân, cô ả xuất đạo bảy, tám năm, hiển nhiên nhiệt sưu hắc hồng hơn Trần Ức đâu chỉ một chút.

【 Mắc ói, bà này mỗi ngày bóp cổ nói cái giọng đó không mệt à, bộ xem khán giả là kim chủ của bả hay sao, thích xem bả làm bộ làm tịch】

【 Ai cũng bận rộn, ả thì bận trang điểm, đẹp hơn nữa thì cũng là mặt rắn, cả đám đều là người xấu 】

【 Hai khối u ở một chỗ làm tui chết ngay tại đây 】

【 Không thể không phục, ông trời sao có thể tạo ra hai người kì cục như vậy 】

【 Cằm nhọn để có thể đâm thủng ngực mình là đây sao, sao ngày nào cũng phải câu dẫn đàn ông vậy 】

Lý Tư Lộ nói xong liền dựa vào phía sau ghế tựa của Trần Ức, giống như thân mật nhéo nhéo chóp mũi gã. Người kia trực tiếp nghiêng đầu tránh đi, cô ả cũng không giận, tiếp tục nói: “Ai chà, thì ra anh đẹp trai như thế đó, trên mạng nói anh sửa toàn thân cũng không biết là thật hay giả, mà em chẳng biết anh chỉnh ở đâu nha, cũng một chút cũng không thấy.”

Ngũ quan Trần Ức rất tà khí, mà không thể nói lưu manh thì không khiến người ta động tâm, cũng có thể nói nhan sắc gã xếp vào dạng tuyệt thế, sống mũi cao thẳng, gương mặt hẹp dài, trên mạng tin đồ gã sửa mặt đếm không xuể, Lý Tư Lộ nói câu này có thể nói là một đánh giá tinh tế.

Trần Ức hiểu rõ, cô ả cố ý làm mình trở nên buồn nôn, phủi đầu gối, nửa thật nửa giả nói: “Là thật, ngoài trừ giới tính không đổi ra, toàn thân từ trên xuống dưới đều đã sửa rồi.”

Lý Tư Lộ không ngờ tới gã sẽ nói như vậy, đồng tử hơi co rụt lại, sau đó bật cười: “Ấy, không có gì, anh so với những kẻ phẫu thuật mà giấu giấu diếm diếm dũng cảm gấp trăm lần.”

【 Bả là đang nói mình à… 】

【 Trần Ức rõ là đang giỡn, mà bả còn muốn nói tiếp sao, quá tâm cơ 】

【 ha ha ha ha ha mẹ nó không đổi giới tính, Trần Ức thật là trong sáng đó, đúng không?】

【 Trần Ức nói không chừng đã đi chỉnh rồi, mặt so với trước đây gầy đi nhiều quá 】

A Kỳ chẻ xong củi, thấy Lý Tư Lộ còn lải nhải, nhíu mày nói: “Lý Tư Lộ, mau ra sân quét lá rụng đi, rồi ăn cơm.”

Chương trình có phân công rõ ràng lượng công việc của mỗi người, A Kỳ bổ củi, Triệu Khả Di nhặt rau, Phó Tu Niên làm cơm, Lý Tư Lộ thoải mái nhất, quét nhà, nhưng cô ả rõ ràng không chịu, nghe vậy chậm như rùa lấy cây chổi ra, nửa ngày cũng không động đậy.

Lý Tư Lộ thấy Trần Ức ngồi nghỉ ngơi, chớp mắt một cái, cao giọng yểu điệu nói: “Trần Ức à, người ta mới sơn móng tay đẹp, dưỡng dài như vậy không tiện làm việc, anh có thể giúp người ta quét nhà một chút không?”

Trần Ức nghe vậy giương mắt, do dự một chút đứng lên, Lý Tư Lộ thấy thế đắc ý cười, đang chuẩn bị đưa cây chổi cho gã, ai ngờ Trần Ức không nhận, mà mò nửa ngày trong túi quần, cuối cùng lấy ra một cái bấm móng tay đưa cho cô ả.

Trần Ức nói: “Cắt đi, khổ trước sướиɠ sau.”

Lý Tư Lộ sững sờ, trợn tròn mắt.

Đạn mạc cười điên: 【 á ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha đúng vậy đó, cắt đi chứ 】

【 Trần Ức là trâu bò à ha ha ha ha mang bấm móng tay trong người】

【 Má ơi tôi thấy Lý Tư Lộ há hốc mồm mà cười chết, hai cục cứt chuột thi xem ai buồn nôn hơn ai hả 】

【 Ô hô hô hô, tui bất tỉnh rồi, quả nhiên chỉ có u ác tính mới có thể trị u ác tính 】

【 làm móng không làm việc được hả, làm sao bây giờ đây, thì cắt đi ha ha ha ha 】

Hàm răng Lý Tư Lộ cắn chặt, lén lút trợn mắt nhìn Trần Ức một cái, xoay người đi quét nhà, lúc này, Phó Tu Niên từ trong nhà bếp đi ra: “Mọi người rửa tay, ăn cơm đi ạ.”

Phó Tu Niên là người mới, điểm xuất phát rất cao, xuất đạo lần đầu đã diễn vở kinh kịch cổ trang lớn, nổi danh quốc tế của đạo diễn Ninh gì đó tựa là “Thiên thu”, dựa vào tác phẩm này mà chính thức xuất đạo, ngay sau đó không bao lâu liền tham gia “Tôi đến từ phương xa”, mặc dù bây giờ độ nổi tiếng không cao, mà người tinh tường đều nhìn ra được đoạn đường này của cậu thật sự bằng phẳng, chờ này chương trình quay xong, có thể lên cấp thành lão làng rồi.

Mà khởi điểm quá cao, cũng khó tránh được việc bị người ta moi móc, có người nói sau lưng Phó Tu Niên có đại kim chủ, mà bất kể paparazi muốn bới chuyện này lên ra sao, một chút dấu vết cũng bới không ra, đến nay thì vẫn là bảo sao thì nghe vậy.

Lý Tư Lộ nghe vậy, lập tức ném chổi đi rửa tay, A Kỳ cùng Triệu Khả Di cũng đi vào bới cơm, Trần Ức ngồi, không nhúc nhích, từ đầu tới cũng không ai quan tâm gã.

Mặt trời từ từ lên cao, làm lòng người ấm áp, Trần Ức khoanh tay, dựa vào ghế chợp mắt, áo lông cao cổ màu đen che phần lớn khuôn mặt, khí chất lạnh lùng, khác biệt với đám người bên ngoài.

Phó Tu Niên thấy thế dừng bước, xoay người vào nhà bếp bưng bát cơm ra, đi tới trước mặt gã nói: “Trần Ức, ăn cơm.”

Ánh sáng mặt trời bị người ta cản lại, chìm vào trong bóng tối, Phó Tu Niên mặc hoodie nhàn nhã, ngũ quan tuấn tú, tóc tai màu mực tự nhiên, khí chất sạch sẽ, khi khẽ mỉm cười hai má có hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ, rất dễ làm người buông lỏng phòng bị.

Chén còn hơi nóng, Phó Tu Niên cầm chén từ tay trái đổi sang tay phải, tay phải đổi sang tay trái, cuối cùng Trần Ức cũng nhận, Trần Ức một tiếng cám ơn cũng chưa nói, cậu cũng không thèm để ý, đi bới cơm cho mình.

Món ăn đơn giản, gia vị không đủ, hơn nữa ai cũng không biết làm cơm, mùi vị tất nhiên không ngon lành gì, Triệu Khả Di lại ăn rất ngon, Lý Tư Lộ lấy đũa đâm vào chén nửa ngày, cuối cùng bỉu môi nói: “Thức ăn mặn quá, cơm cũng khô.”

A Kỳ trước đây ăn mặc theo trào lưu, tính tình mạnh mẽ, mấy ngày nay việc nặng đều là gã làm, so với trước tiều tụy không ít, fan cười bảo hắn đen như cục than, có thể tưởng tượng được hắn phải chịu bao nhiêu khổ cực.

A Kỳ nghe vậy hơi nhíu cau mày, nhưng Lý Tư Lộ là con gái, cũng không tiện nói gì.

Phó Tu Niên dừng một chút, tao nhã lễ độ, cũng không tính toán với cô ả: “Xin lỗi ạ, em chưa từng nấu cơm, này là lần đầu em nấu ạ, lần sau em sẽ cho ít muối.”

Đạn mạc: 【 Lý Tư Lộ thật mất mặt, không làm gì cũng kén cá chọn canh, muốn trát hồ lên miệng bà này 】

【 Ôi, trời ạ, ngoại trừ em gái OK với A Kỳ, năm nay tui vừa mắt Phó Tu Niên nhất, một mình em làm nửa ngày dưới bếp đấy! 】

【 Hiếm thấy người tính cách tốt vậy, cũng soái nữa, mấy ngày nay bị con ả độc mồng Lý Tư Lộ bắt nạt cũng không nổi nóng, ồ ô ô ô ô hồng rồi hồng rồi 】

【 tui thật sự không nhịn được , tui hận bà này á á á! Phóng hỏa tổ tiết mục 】

【 Mie, nói hay quá, sao không tự làm đi 】

【 Leo dây cáp vô qua bóp chết ả đi! ! 】

Trần Ức hai ba đũa thì đã ăn xong cơm, sau đó dùng giấy ăn lau miệng, hờ hững nhìn Lý Tư Lộ nói: “Khả năng nấu ăn của cô khẳng định tốt hơn cậu ta, bữa tới cô nấu đi.”

Lý Tư Lộ trừng mắt, cảm thấy Trần Ức ngày hôm nay muốn cùng cô ả cãi nhau: “Dựa vào cái gì.”

Trần Ức vuốt tóc mái hơi dài về sau, lộ ra ngũ quan quá mức sắc bén: “Cô không phải cảm thấy khó ăn sao, khó ăn thì tự làm đi.”

Minh tinh vì giữ hình tượng tốt trước màn ảnh, dù cho lòng có nhiều bất mãn cũng sẽ không bộc lộ ra bề ngoài, thí dụ như A Kỳ hay Triệu Khả Di, bọn họ giận quá thì cũng chỉ dám chiến tranh lạnh, sẽ không xé nhau trước mặt thế này.

Trần Ức không giống như vậy, gã không biết xấu hổ.

Phó Tu Niên nghe vậy có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn gã, Trần Ức lại không nhìn cậu, đạn mạc lại bay lên vèo vèo.

【… Tuy rằng tui không thích Trần Ức, mà không thể không nói, ổng cũng ngầu đấy 】

【 Không phải người một nhà không được bước vào cửa, Lý Tư Lộ miệng thối như vậy, bây giờ miệng còn thối hơn ha ha ha ha 】

【 Trần Ức nói ra lời tui muốn nói, quan trọng là … Lý Tư Lộ còn có thể nghe thấy, á, tui vui quá 】

【 Lý Tư Lộ không phải là bắt nạt Phó Tu Niên là người mới, địa vị cũng không cao hơn người khác, mấy ngày nay chắc cứ bắt nạt em ấy mãi thôi, ỷ lớn hϊếp nhỏ, ả đâu dám giận A Kỳ 】

Lý Tư Lộ thấy không vừa mắt Phó Tu Niên, có thể tham gia cái tiết mục này hoặc là địa vị cao, hoặc là có tiếng tăm, ai mà không ở trong giới sờ soạng lần mò lăn lộn mấy năm mới hết khổ, Phó Tu Niên chỉ là một người mới nho nhỏ, mới xuất đạo thì có tài nguyên tốt như vậy, sau lưng không vấn đề gì cũng chẳng ai tin.

Thấy bầu không khí căng thẳng, Triệu Khả Di vội vã giải hòa, cười đổi đề tài: “Trần Ức, lúc đạo diễn cho thẻ nhiệm vụ anh không ở đây, chờ một lát chúng ta cơm nước xong thì đi xuống ao trong thôn bắt cá, chúng ta ăn nhanh rồi đi nào.”

Bắt cá? Trần Ức nghĩ, người đại diện Chu Minh lúc đưa kịch bản cũng có ghi phân đoạn này, nói gã chỉ cần vẫy nước là xong, đơn giản.

Mặt trời dần dần lên cao, nhiệt độ cũng cao dần, Trần Ức vào nhà thay áo thun, áo sơmi thuần đen được tiện tay khoác vào, thân hình cao to, eo gầy người khỏe, thần sắc kiệt ngạo, giống như nam sinh khiến mỗi cô gái trong lứa tuổi học trò chán ghét nhưng cũng thích chết đi được.

Tổ tiết mục cho mỗi người một đôi ủng đi mưa cùng bao tay, đoàn người thay xong trang bị đi tới ao ở cửa thôn, A Kỳ mang theo một cái thùng nước, thở dài: “Tôi mấy ngày nay ăn rau xanh cả mặt, rốt cục cũng có thịt ăn.”

Triệu Khả Di nhảy nhót, rất hưng phấn: “Tôi lớn như vậy cũng chưa từng bắt cá, ngẫm lại thấy cũng vui.”

Lý Tư Lộ nghe vậy lén lút lườm một cái, ao thối hoắc, có gì mà vui, chờ một lát mày muốn khóc cũng không kịp đâu con.

Trần Ức từ đầu chí cuối cũng không nói gì, chậm rãi tiêu sái, như thủ lĩnh thổ phỉ dò xét địa bàn, Phó Tu Niên không biết vì sao, cũng bước chậm để đi chung đường với gã.

Ao của thôn cũng không sâu, bên dưới có nhiều cá trạch, may mắn có thể mò được cua nhỏ, tất cả mọi người chuẩn bị đi mò cá, chỉ có Trần Ức đứng bất động ở trên bờ.

Phó Tu Niên theo bản năng nhìn về phía gã: “Trần Ức, anh không xuống sao?”

Trần Ức ngồi xổm bên bờ, trong miệng cắn kẹo que lấy ở bệnh viện: “Tôi yếu ớt nhiều bệnh, ra bệnh viện đã choáng váng rồi buồn nôn muốn ói nữa, không thể khom lưng, các người bắt đi, tôi nghỉ một lát rồi xuống.”

Phó Tu Niên im lặng chốc lát: “… Anh có bầu sao?”
« Chương TrướcChương Tiếp »