- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Hệ Thống Không Ăn Cơm Mềm
- Chương 1.20
Hệ Thống Không Ăn Cơm Mềm
Chương 1.20
Bà Lục cơ thể không tốt, luôn ngủ sớm, ba người cơm nước xong liền ai về phòng nấy. Lục Khởi vừa mới chuẩn bị mở máy vi tính ra, lúc này điện thoại báo Hoắc Minh Sâm gọi đến, hắn vui vẻ bắt máy, lòng không biết tại sao lại thở phào nhẹ nhõm.
"Alo?"
Lục Khởi cảm thấy được mình có thể đoán được đối phương vì sao lại gọi đến.
"Thủ đô có tuyết rồi sao?"
Giọng Hoắc Minh Sâm có chút bực mình.
"Chắc phải photoshop đấy, dự báo thời tiết chẳng chuẩn gì cả."
Lục Khởi không khỏi cười cười.
"Vậy thì nhanh lên lên giường ngủ đi, ngày mai xem cũng vậy thôi."
Về sau quãng đời còn lại dài như vậy, ít ra cũng mấy chục năm, chẳng lẽ thiếu mất lần ngắm tuyết không được sao?
Bên kia trầm mặc 3 giây, Hoắc Minh Sâm bỗng nhiên nửa thật nửa giả nói.
"Nếu như tôi nói tôi ở dưới lầu nhà anh, anh có tin không?"
Lục Khởi ngoài miệng nói:
"Đừng giỡn."
Cả người cũng đứng dậy khỏi ghế, cầm áo khoác trực tiếp mở cửa xuống lầu. Hắn thậm chí cũng không cần ở cửa sổ nhìn một chút để xác nhận. Trong lòng, bình tĩnh đến khó giải thích, đối phương nhất định ở dưới lầu.
Hoắc Minh Sâm mở máy, đang chuẩn bị rời đi.
"Ai đi đùa với anh, đừng có ở đó mà giả vờ nghiêm túc ——"
Nhưng mà, một giây sau lời của cậu im bặt, bởi vì ngoài cửa xe cách xa bước chẳng biết lúc nào xuất hiện bóng người quen thuộc.
Dưới lầu đều là những xe linh tinh không biết từ hang nào, liền có một chiếc bản xe thể thao bản limited như trân châu lọt vào hạt cát, rất bắt mắt. Lục Khởi đi tới, vẫn không cúp điện thoại, giọng dẫn theo chút suy nghĩ.
"Trước đây với em, tôi chưa bao giờ nghiêm túc, chỉ lưu manh đùa giỡn thôi."
Hắn vào trong xe, chưa ngồi vững đã bị người ôm chặt lấy, môi cùng môi dính chặt vào nhau, điên cuồng mà liếʍ ʍúŧ. Lục Khởi ấn tay lên gáy Hoắc Minh Sâm chậm rãi đáp lại, đưa tay đóng cửa xe, dường như tạo ra một gian phòng vững chắc để bọn họ thoả thích làm càn.
Tư thế hai người chẳng biết lúc nào biến thành mặt đối mặt , Hoắc Minh Sâm ngồi ở trên đùi Lục Khởi. Trên người ngoại trừ một áo lông màu trắng không còn gì khác, lòng bàn tay ấm áp của Lục Khởi từ dưới trượt vào, lưu luyến trên vòng eo của cậu, lộ ra vòng eo gầy khỏe dường như còn trắng hơn bộ đồ.
Lục Khởi gặm vành tai cậu, làm đối phương run rẩy, giống như đang tán gẫu ở sân bóng vắng người.
"Thì ra da em trắng như vậy."
Hoắc Minh Sâm bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến đuôi mắt đỏ lên, cậu siết chặt lấy vai Lục Khởi, gầm nhẹ nói:
"Con mẹ nó, anh không thể tìm khách sạn sao? !"
Cái tư thế này quá sâu rồi.
Lục Khởi nhắm mắt, chỉ lo không chọc Hoắc Minh Sâm tức điên.
"Ờ, thật không tiện lắm, ở đây không có khách sạn."
Người trên người hắn đã tê liệt, chân đang run lên, eo đang run lên, cổ họng cũng khàn.
"Nhà trọ cũng được..."
"Đã nói rồi, ở đây nhà trọ không sạch sẽ."
Lục Khởi mở mắt ra, đáy mắt đen chợt lóe lên ý cười.
"Không phải em mới vừa nói làm trực tiếp ở trên xe sao, sao vậy, không được à."
"..."
Hoắc Minh Sâm hiện tại tựa hồ chỉ còn biết thở dốc, Lục Khởi động tay thu dọn tàn cục. Dọn xong, hai người như trước ôm nhau với tư thế kia, cằm hắn đặt lên mái tóc màu mực của đối phương, từng sợi mềm mại, với tính tình nóng nảy của Hoắc Minh Sâm quả thật không hợp.
Lục Khởi rốt cục nói ra đề tài chính.
"Cuối năm rồi, sao lại lái xe tới đây."
Hoắc Minh Sâm chỉnh tư thế một chút, giọng điệu lười biếng, mang theo hương vị sau khi thỏa mãn.
"Gần chỗ làm việc, tiện đường tới."
Ban đầu tính đi ngay, ai biết được Lục Khởi tích cực như vậy, thật sự xuống lầu.
Lục Khởi dường như cảm giác được.
"Chuyện của công ty à? Tôi nghe nói Hoắc thị có một thành viên ban giám đốc mới."
Hoắc Minh Sâm nghe vậy mở mắt, thoáng ngồi thẳng nhìn về phía hắn.
"Nghe ai nói ?"
"Mấy tờ lá cải có đưa tin."
Lục Khởi không nói dối, một ít tờ lá cải quả thực từng đăng chuyện này.
"Ồ, "
Hoắc Minh Sâm lại thả người nằm trong l*иg ngực của hắn, giọng đầy châm chọc,
"Là chú Ba đấy, mười mấy năm chưa gặp mặt, ai biết từ trong xó xỉnh nào chui ra, ở Mỹ về muốn góp chút hơi tàn, bộ xem người khác là mấy thằng ngu à."
Lục Khởi giả bộ như không hiểu.
"Sợ cái gì, công ty không phải là của em và anh em sao."
"Bảo anh thông minh cũng thông minh, nói dốt cũng rất dốt đấy."
Hoắc Minh Sâm nhéo lỗ tai của hắn, ở cằm hắn liền hôn một cái.
"Ngốc, lão già đó cũng có quyền thừa kế. Tôi đi một chuyến tới công ty, mấy nguyên lão trong ban giám đốc dường như cùng lão ta giao tình không ít. Anh của tôi tuổi trẻ không thể phục chúng, ba tuổi cũng cao rồi, luôn cảm thấy mình bạc đãi em trai, lúc đó cũng khó nói chuyện gì sẽ xảy ra."
Lục Khởi gật đầu, uyển chuyển kết luận.
"Vậy chú Ba này, đúng là không người tốt lành gì."
Hoắc Minh Sâm cười nhạo.
"Về nước thì liền ngấm ngầm muốn tranh tài sản với anh tôi, hạng người đó có gì mà tốt."
Lục Khởi nghe vậy lòng liền kinh ngạc, Hoắc Viễn Quang lão già này thực không kiên nhẫn. Hiện tại khuyến khích Hoắc Minh Sâm tranh gia sản, không phải là muốn chết sao, vẫn nói rằng hắn sau khi sống tạo ra hiệu ứng bươm bướm nên số phận cũng đã biến đổi không ít?
Bên tai Hoắc Minh Sâm lắng nghe tiếng tim mạnh mẽ và đều đặn của Lục Khởi, một tiếng một tiếng mang theo ma lực kỳ dị, làm cho cậu vỗn dĩ lòng bực bội mà rồi cũng bình tĩnh lại. Cậu nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, không biết nhìn thấy gì, bỗng nhiên ngồi dậy, dùng sức kéo kéo ống tay áo Lục Khởi.
"Anh mau nhìn bên ngoài!"
Lục Khởi nghe vậy theo bản năng nhìn bên ngoài cửa sổ, lại phát hiện trong bầu trời đêm u tĩnh chẳng biết lúc nào bắt đầu xuất hiện hoa tuyết bay bay, trên không trung chậm rãi nhảy múa rồi rơi xuống, đẹp đến không thể miêu tả. Trên đèn đường, trên cửa sổ xe, trên mặt đất, trên nhánh cây, rất nhanh đã bao trùm một lớp tuyết mỏng manh.
Dưới bầu trời hoa tuyết rơi rơi, con người đột nhiên cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Lục Khởi bình thường rất ít khi chú ý đến những điều này, không biết là vì người ở bên cạnh hắn hay là vì nguyên do gì khác, càng nhìn lại càng nghiêm túc, hắn chậm rãi ôm chặt người trong lòng, thời khắc này lòng vô dục vô cầu, hiếm khi lại đơn thuần đến thế.
"Chúng ta...vẫn... đang ngắm tuyết cùng nhau."
Hoắc Minh Sâm theo bản năng nói lời thật.
"Mịa, chẳng phải vì ông đây ngàn dặm xa xôi chạy đến tìm nhà anh hay sao."
Cậu nói xong thần sắc liền thay đổi trong nháy mắt, ngậm miệng không nói nữa. Hoắc Minh Sâm không giỏi giấu giấu diếm diếm, nhưng lại không muốn để cho Lục Khởi biết mình có bao nhiêu quan tâm đang đặt lên hắn, có thể giấu một chút, từng ngày qua lại nhiều thêm.
Lục Khởi sau khi biết, có thể sẽ đắc ý, ỷ vào sự quan tâm của cậu mà không kiêng dè.
Hoắc Minh Sâm không nói lời nào, Lục Khởi coi như không nghe, nói sang chuyện khác.
"Mệt không, có muốn về nhà tôi ngủ một giấc không."
Hoắc Minh Sâm hơi kinh ngạc, nhíu mày, nghi ngờ xác nhận.
"Có chắc anh muốn tôi tới nhà anh không, không phải ngủ nhà trọ hả? Bị người trong nhà thấy thì làm sao bây giờ?"
Lục Khởi ngày hôm nay dường như đặc biệt kiên nhẫn.
"Không quan trọng lắm, bảo là bạn bè thôi."
Hoắc Minh Sâm nhìn hắn nửa ngày, bỗng nhiên ôm chặt hắn cười ra tiếng, thoạt nhìn rất vui vẻ.
"Rất muốn nằm giường của anh, mà sáng sớm ngày mai có việc, tôi phải lái xe đi."
Mà cậu buổi tối lại lên cơn điên lái xe tới đây chỉ để đứng dưới nhà Lục Khởi một lát, bệnh nặng thật.
Lục Khởi không biết nên nói cái gì, từ đây về thủ đô mất ít nhất bốn tiếng, tay xoa bóp eo bủn rủn đối phương.
"Nổi không?"
Hoắc Minh Sâm ôm cổ của hắn, cắn môi dưới nhìn hắn, ngọt đến khó mà tin nổi.
"Không được thì anh làm sao bây giờ?"
Lục Khởi nghĩ thầm: Bản thân có thể làm sao?
"Vậy tôi lái xe đưa em về."
Vừa dứt lời, hắn chỉ cảm nhận một ôm ấp thật chặt. Lục Khởi chưa từng phát hiện Hoắc Minh Sâm dễ dàng cảm động như vậy. Hắn sau này mới ý thức được, đối phương chân thật hết lòng hết dạ, còn tim hắn lại như cục đá.
Hai người yên lặng ôm chốc lát, ai cũng không nói chuyện, cuối cùng thời gian cũng sắp hết, Hoắc Minh Sâm mới nhẹ nhàng thoát khỏi cái ôm của Lục Khởi, cậu ngồi trở lại chỗ điều khiển, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.
"Tôi về đây."
Y như phim Hàn, giống như là sinh ly tử biệt.
"Ừm."
Lục Khởi gật đầu, không có chút tế bào lãng mạn nào, hắn mở cửa xuống xe, không biết nhớ tới điều gì, liền vòng trở lại, cách cửa sổ xe nói với Hoắc Minh Sâm.
"Đi đường cẩn thận."
Đối phương ở bên trong giơ tay làm dấu ok, sau đó lái xe rời khỏi. Lục Khởi đứng ở bậc thang, nhìn theo rất lâu rất lâu.
__________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Dự báo thời tiết mà chuẩn thì chính là có ma đấy ~ (bất lực)
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Hệ Thống Không Ăn Cơm Mềm
- Chương 1.20