- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Không Là Bè Bạn Bình Thường
- Chương 72
Không Là Bè Bạn Bình Thường
Chương 72
Tôn Phúc Địa và chú thím của Lâm Duy Thăng là người cùng thôn, thôn họ tương đối xa, nằm trên một hòn đảo nhỏ, nơi đó ngư dân dựa vào biển kiếm sống, được gọi là “người bám biển”. Cha mẹ Lâm Duy Thăng đã chuyển lên thị trấn từ rất sớm, có công việc ổn định nhưng bị tai nạn bất ngờ qua đời, chỉ còn lại đứa con trai chưa thành niên không ai quản lý, ra vào trại tạm giam ba lần. Em trai ở quê cầm hết số tiền bồi thường tai nạn của anh trai, nói là hai vợ chồng anh trai lúc còn sống đã mượn của ông ta, họ đưa ra giấy nợ, nhưng Chu Chức Trừng chưa từng nhìn thấy, chỉ có Lâm Duy Thăng từng nhìn thấy khi còn nhỏ.
Chu Chức Trừng nhận được giấy triệu tập của tòa án, trước đó thẩm phán dựa trên nguyên tắc thẩm định và thủ tục đơn giản, cố gắng hòa giải các vụ kiện liên quan đến tranh chấp gia đình, tai nạn giao thông dẫn đến án dân sự. Tòa án liên hệ với chú thím Lâm Duy Thăng nhiều lần nhưng hai người biết là tòa án nên không chịu nghe điện thoại chứ đừng nói đến việc ra tòa để nghe hòa giải. Chu Chức Trừng nhìn giấy triệu tập, là 5 ngày sau, trùng hợp là ngày Tôn Phúc Địa tổ chức tiệc cưới. May là nhà trai tổ chức tiệc vào buổi tối, ban ngày mọi người lên tòa xong chắc là còn kịp thời gian chạy đến uống rượu mừng.
Triệu Diên Gia, Diệp Bạch và Lục Hợp mấy hôm nay đang xử lý một loạt vụ án, đây cũng là vụ án đơn lẻ tẻ nhạt thường được giải quyết bởi những người mới đến ở các văn phòng tố tụng nhỏ trong huyện, ống kính máy quay phim luôn đi theo ba người. Diệp Bạch trước đây toàn tự mình giải quyết những vụ án phiền lòng này, bây giờ có người đến chịu khổ, cô có cảm giác người từng trải, vờ vịt an ủi: “Không sao, mấy vụ án này tuy nhàm chán, lại tương tự nhau nhưng chúng có thể giúp những người mới như chúng ta học được toàn bộ quá trình xử lý các vụ án, rất có giá trị!”
Lục Hợp có năng lực nghiệp vụ giỏi nhất trong ba người, thông minh, khả năng học hỏi tốt, bất kể làm gì thì đều nhanh nhẹn. Khi làm đến vụ án thứ tám giống nhau, anh đã bắt đầu nổi giận nhưng không nói lời nào, chỉ mím môi gõ bàn phím cành cạch.
Diệp Bạch liếc nhìn anh ta: “Luật sư Lục, không biết còn tưởng anh mua bàn phím cơ nữa đấy.”
Lục Hợp không để ý đến cô, hung hăng gõ mạnh xuống phím cho hả giận.
Diệp Bạch cũng gõ mạnh phím enter như trả đũa.
Triệu Diên Gia cũng vùi đầu xử lý một loạt vụ án, cậu giải quyết các vụ án cho vay của ngân hàng huyện, quy trình giống nhau như đúc, nguyên nhân cũng như nhau, chỉ khác đương sự và số tiền. Cậu làm đến hoa mắt, ngẩng đầu, chống cằm, nhàn nhã nhìn ống kính.
“Quý vị khán giả đang xem TV, mọi người biết rốt cuộc tôi phát hiện ra sự giống nhau giữa Minh Địch và văn phòng luật Khai Luân là gì không? Luật sư đều là công nhân lắp ráp trên dây chuyền nhà máy, chỉ vặn ốc vít không cảm xúc. Ở Minh Địch ban đầu khi mới thẩm tra toàn diện, nghiên cứu pháp lý, phân loại hàng trăm bản thảo tôi thấy rất mới mẻ. Đến khi bắt đầu với vụ án thứ hai, quy trình vẫn như vậy, rất nhàm chán. Ở Khai Luân giải quyết án, vụ đầu tiên vui vẻ nộp hồ sơ, lưu trữ, thực hiện quy trình, cảm thấy rất thú vị. Sau đó mọi người sẽ phát hiện khoảng thời gian tiếp theo vẫn tiếp tục lập hồ sơ, bảo quản hồ sơ, chạy muốn gãy chân, không học được gì, haizz, tôi cảm thấy gọi đây là công nhân dây chuyền sản xuất là sỉ nhục công nhân, phải gọi là máy copy paste, ngay cả mẫu đơn kiện cũng giống nhau, chỉ khác con số. Mấy anh tài ở công ty ba tôi nên nghiên cứu phát minh một cái máy tự động điền số đi, giải phóng luật sư đã khổ sở thời gian qua.”
Trong lúc đang phàn nàn, khóe mắt thoáng thấy Chu Chức Trừng từ văn phòng đi ra, cậu lại đổi giọng chính trực: “Nhưng nói thì không thể nói một chiều như vậy, tôi vẫn rút ra được rất nhiều kinh nghiệm thực tế. Đầu tiên là từ khi xử lý các vụ án, tôi đã nắm rõ toàn bộ quy trình giải quyết một vụ án, cách khởi kiện, bảo quản hồ sơ… Thứ hai, tôi thường xuyên được gặp gỡ trò chuyện với thẩm phán, điều này giúp nâng cao kiến thức của tôi. Cuối cùng, tôi học lại luật dân sự trong quá trình chạy việc vặt, còn học được cách giao tiếp gần gũi với khách hàng, đồng thời rèn luyện nâng cao thể lực.
Tóm lại, tôi vô cùng cảm ơn luật sư Chu, cô ấy giúp tôi nhận ra tố tụng cũng có đôi khi nhàm chán như vậy.”
Cậu chưa nói xong thì Diệp Bạch đã phì cười.
Chu Chức Trừng cũng cười nói: “Không sao, chờ mọi người giải quyết xong những vụ án này thì sẽ cho mọi người làm những vụ án thú vị.”
“Vậy còn phải làm bao nhiêu nữa?”
“Rất nhiều.”
Mắt Triệu Diên Gia tối sầm, nằm rũ ra trên ghế: “Luật sư Chu, thì ra chị cũng áp bức người mới, còn quang minh chính đại dưới ống kính quay phim nữa!”
Chu Chức Trừng thản nhiên trấn an: “Lần sau không vậy nữa, làm xong thì không có nữa.”
Triệu Diên Gia thở dài: “Xạo, giống như đàn ông ra đường chơi bời gái gú vậy, nói đều là lời giả dối, làm hết vụ án đợt này rồi sẽ đến đợt khác.”
Chu Chức Trừng vừa cười vừa nghĩ, nếu không có thiếu gia Diên Gia này thì còn ai có thể kéo ratings cho chương trình?
Vài ngày sau, thẩm phán gọi điện thoại cho Chu Chức Trừng.
Cô ấy cũng là một thẩm phán trẻ, chỉ mới 30 tuổi, hỏi: “Xin hỏi có phải luật sư Chu không? Tôi là thẩm phán Diêu, thụ lý vụ án Lâm Duy Thăng khởi kiện chú cậu ta đòi lại khoản tiền bồi thường tai nạn.”
“Chào thẩm phán Diêu, vụ án có gì thay đổi sao?”
“Hôm qua tôi xuống thôn, dân thôn đều rất quan tâm việc này, cảm thấy Lâm Duy Thăng đáng thương. Tuy vụ này không phức tạp nhưng chúng ta nên bàn bạc, tôi cảm thấy chú thím Lâm Duy Thăng cố ý trốn tránh lên tòa, nếu có xét xử cũng không đến tham dự. Những vụ án có mối quan hệ họ hàng thế này, việc vắng mặt một bên trong khi xét xử sẽ gây trở ngại cho hiệu quả giải quyết của chúng tôi.” Giọng cô thẩm phán ôn hòa, “Chúng ta cũng không thể chỉ tuyên án cho xong, cần phải giúp đỡ thiết thực cho Lâm Duy Thăng. Vì vậy ban đầu tôi nghĩ đến việc cưỡng chế hai người đến tòa xét xử nhưng lại quá nghiêm trọng.”
Cô ấy cười bất lực, nói tiếp: “Nếu họ không đến thì chúng ta đi, đi xuống thôn mở phiên tòa lưu động, tạo điều kiện cho người thưa kiện, cũng xem như triển khai tuyên truyền pháp luật trong năm nay cho người dân. Luật sư Chu, không biết bên cô có thuận tiện không?”
“Vâng, được.” Chu Chức Trừng suy nghĩ, đúng là cung cấp cho tổ quay phim một tư liệu sống đặc biệt, gặp được một phiên tòa lưu động.
Cô lại nghĩ đến Giang Hướng Hoài, cha mẹ Lâm Duy Thăng gặp tai nạn qua đời, Lâm Duy Thăng còn sống trở thành mục tiêu chỉ trích giống như Giang Hướng Hoài. Chú thím gặp cậu là chửi rủa, mắng cậu là sao chổi, khắc cha khắc mẹ.
Vụ án này quả thực rất đơn giản, logic pháp lý và phân tích pháp lý cực kỳ đơn giản, khó là chấp hành thế nào.
Đêm trước khi xuất phát đến thôn Nam Tiêu, mọi người được Giang Hướng Hoài mời đến căn biệt thự ven biển anh mới nhận. Nội thất hoàn thiện, cái gì cần đều có, đúng là chỉ cần xách túi vào là ở được.
Ôn Chu chắp tay sau lưng, nhìn trái ngó phải, tương đối hài lòng với bài trí trong biệt thự, khóe môi không khỏi cong lên. Thái Mai hỏi thẳng Giang Hướng Hoài: “Bao nhiêu tiền?”
Bà hào hứng dùng điện thoại quay video, loay hoay cả buổi rồi gửi lên nhóm chị em, một nhóm bà cụ không biết đọc cũng không sao, họ nhắn thoại với nhau.
Mệ Thái: “Xem đi, biệt thự ven biển ở Nam Nhật chúng ta to chưa, bạn trai Trừng Trừng mua đấy, để dành kết hôn.”
Một bà lớn tiếng nhất: “To thật, thì ra bên trong dài như vậy. Bao nhiêu tiền? Chúng tôi đến xem có được không?”
“Dĩ nhiên là được rồi, đến lúc đám cưới mấy bà chắc chắn phải đến.”
Còn về giá nhà, Thái Mai hư vinh, bình tĩnh báo giá cao lên không ít, thành công khiến mấy bà cụ hâm mộ.
“Đắt thế sao, bà thật có phúc, già rồi được ở trong ngôi nhà to thế.”
“Trừng Trừng gả cho nhà giàu, con bé còn nhỏ là tôi đã biết nó là người có phúc mà.”
“Thảo nào tôi mới ra ngoài tiệm thì hai ông bà đóng cửa đi đâu mất, tôi còn tưởng đi đâu, hóa ra là đi xem nhà mới.”
Thái Mai cực kỳ thoải mái, bà mở loa ngoài trò chuyện.
Triệu Diên Gia ở bên cạnh xúi giục: “Mệ Thái, nói với họ, Diên Gia yêu quý của mệ trị giá mấy trăm triệu.” Cậu vỗ ngực, “Con có một chiếc xe giá hơn 10 triệu, kinh không?”
Thái Mai chưa từng nghe nói đến nhiều tiền như vậy, không hề tin: “Nổ tới trời, mua cái xe điện cũng anh con trả tiền.”
Nói rồi bà lại sợ Triệu Diên Gia buồn, an ủi cho có lệ: “Đừng buồn, con còn trẻ, còn nhiều cơ hội kiếm tiền, sau này nếu thật sự không kiếm ra tiền thì tới tìm mệ, luôn có cơm cho con ăn. Mua không nổi xe 10 triệu thì mệ mua cho con xe ba bánh 100 tệ, như nhau cả.”
Triệu Diên Gia tổn thương, dì dượng nói cậu đi quét đường, mệ Thái muốn cậu cưỡi xe ba bánh. Cậu nhìn xung quanh, không thấy Chu Chức Trừng với Giang Hướng Hoài đâu: “Anh con đâu rồi? Có phải trên lầu không?”
Thái Mai không nghĩ ngợi giữ cậu lại: “Đừng đi, người ta yêu đương, con đi làm gì?”
Trên phòng ngủ chính trên lầu, Chu Chức Trừng nằm trên chăn mềm mại, cô hỏi Giang Hướng Hoài: “Anh nhờ người mua tấm chăn này à?”
“Anh đặt riêng.”
Giang Hướng Hoài nằm bên cạnh cô, nhìn cô chăm chú, thở dài: “Anh cầu hôn hai lần, hai lần đều thất bại.”
Chu Chức Trừng quay qua chọc vào ngực anh: “Anh vậy là cầu hôn đó à? Lần đầu móc ra cái áo mưa, lần thứ hai còn không có gì, chỉ ôm một cái. Giang par à, hôn nhân quan trọng, mỗi bước phải chỉn chu.”
Cô nhìn vào mắt anh: “Anh có từng nghe câu chuyện cười trên mạng chưa, luật sư đăng ký kết hôn có ý nghĩa gì?”
Giang Hướng Hoài chưa từng nghe nhưng theo suy nghĩ của cô, anh có thể đoán: “Có nghĩa là có quyền ly hôn?”
Chu Chức Trừng cong cong mắt, tỏ vẻ anh đáp đúng: “Chưa kể, giống như lần trước anh xin lỗi em đó, làm một người đủ tư cách pháp nhân, anh còn nên làm gì nữa?”
“Viết cam kết nhận tội, nhận phạt.”
Ý cười của cô càng sâu.
Anh hỏi lại: “Vậy em tha thứ cho anh không?”
“Tha.”
“Vậy tha thứ rồi thì có phải nên viết giấy bãi nại không?”
Rất ít người kết hợp công việc với cuộc sống, Chu Chức Trừng không thể hiểu việc luôn khoe khoang sự am hiểu luật của mình trong tình cảm, còn đặt cho cái tên gọi mỹ miều rằng mình đang thực hiện các quyền lợi đúng đắn của mình. Đến nỗi có người nói luật sư yêu đương cực kỳ thích giảng đạo lý, tự nhận là phe lý trí, thực ra đó đều là tính cách cá nhân, không liên quan gì đến nghề nghiệp, nếu không phải là luật sư thì họ cũng giả vờ như thế, nếu đã là luật sư thì cố tình sử dụng thân phận luật sư để đàn áp người khác.
Ngoài miệng lúc nào cũng là: “Theo trực giác nhạy bén của luật sư tôi… Xin lỗi vì tôi là luật sư nên điều tra anh theo thói quen nghề nghiệp…”
Mỗi lần cô thấy những lời này đều nổi da gà. Có những luật sư không phân biệt rõ ranh giới giữa luật sư hình sự với cảnh sát hình sự, hàng ngày ảo tưởng mình là luật sư trong phim truyền hình, phá án còn lợi hại hơn cảnh sát, luật sư có thể cạy miệng đương sự sau vài phút. Điều tàn khốc khi phá án là những kẻ tình nghi phạm trọng tội đã lợi dụng sự nhiệt huyết chúa cứu thế này của luật sư, nói dối lừa gạt, chế tạo chứng cứ giả, làm luật sư đứng ra đấu tranh anh dũng thế cho hắn, mạo hiểm sự nghiệp và an toàn bản thân.
Cũng may Giang Hướng Hoài chưa bao giờ chơi những chiêu trò nhớp nhúa của luật sư, anh cũng không bó buộc mình trong thân phận luật sư.
Cô tưởng tượng anh giống như mấy luật sư nam giả vờ ngầu lòi hạ thấp bạn gái: “Ui dào, tài hùng biện và logic của luật sư chỉ có thể sử dụng trong những nơi phân rõ phải trái, tiếc là bạn gái thì không nói lý lẽ.”
Chu Chức Trừng cười thành tiếng, chớp chớp mắt ôm anh. Cô thích dán mặt vào ngực anh, nghe nhịp tim anh đập, cảm giác bình yên. Một hồi lâu, cô lui ra, đặt tay lên giữa ngực anh, cách lớp áo vẫn cảm nhận được đường cong cơ ngực anh, cô nói: “Giang Hướng Hoài, anh già rồi cũng sẽ tập thể hình chứ?”
Trong đôi mắt đen láy của anh ánh lên ánh đèn, anh biết Chu Chức Trừng thích cơ ngực anh. Mấy năm trước lúc mới ở bên nhau, cô rất thích dáng người của anh.
Nhưng mà cô rất đáng ghét. Khi đó anh muốn quyến rũ cô nên gửi cô một tấm ảnh chụp ngực với cơ bụng, cô lại muốn gửi Khương Lê xem, quáng gà thế nào lại gửi ngược lại cho anh, còn nói: “Lê Lê, mau xem cơ bụng nè.”
Anh im lặng thở dài, tựa vào trán Chu Chức Trừng, cười khẽ, thì thầm: “Sẽ tập thể hình, dù liệt cũng ngồi trên xe lăn mà tập.”
Tay anh từ vạt áo cô luồn vào, làn da mịn màng như pho mát.
Môi một đường đi xuống.
Cô hỏi anh: “Anh đọc đơn kiện của Lâm Duy Thăng chưa?”
“Xem rồi.” Môi Giang Hướng Hoài đến xương quai xanh của cô, “Không phải em bảo Diệp Bạch với Triệu Diên Gia suy nghĩ xử lý vụ án này thế nào sao? Hai người đều muốn điều tra tính xác thật của giấy vay nợ mà chú Lâm Duy Thăng cung cấp, tiến hành phân biệt chữ viết, tương đương với việc rơi vào suy nghĩ của đối phương.”
Chu Chức Trừng thở dồn: “Thật ra thì không sao, em cũng nghi ngờ giấy nợ là giả nhưng người chết không đối chứng, giấy vay nợ này rất khó nói. Tuy nhiên em đã sao chép giấy vay nợ này từ tòa án, nộp đơn xin giám định chữ viết.”
Cô không khỏi nhớ đến cuộc điện thoại giữa anh và bố anh hôm đó, sao một người cha lại mắng con mình như vậy? Cô trượt tay xuống, đan tay vào tay anh.
“Giang Hướng Hoài, anh sẽ là một người cha tốt chứ?”
“Ừ.” Ánh mắt anh kiên định. Tình yêu của người cha mà anh chưa từng cảm nhận được sẽ trao cho con của hai người. Nếu Trừng Trừng không muốn thì anh sẽ không cần có con, nếu thật sự muốn có con thì chỉ một đứa.
Anh sợ nhất khi có hai đứa con, anh lại dẫm lên vết xe đổ, đi theo con đường như bố mẹ mình, thiên vị một trong hai đứa con.
Không khí trong phòng hài hòa, Chu Quốc Hoa lại gõ muốn bể phòng, giọng thật to: “Trừng Trừng, về nhà.”
Thấy bên trong không động tĩnh, lại hét lên: “Chu Chức Trừng, về nhà! Nhà này còn họ Giang chứ chưa phải của con đâu.”
Giang Hướng Hoài bất đắc dĩ.
Anh phải nhanh chóng kết hôn, không thể cứ thế này, anh muốn quang minh chính đại ở cùng cô.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Không Là Bè Bạn Bình Thường
- Chương 72