Buổi tối, Chu Chức Trừng tắm xong, sấy tóc được nửa chừng, ngồi vào bàn nhưng không định làm việc, cô định tìm bộ phim nhẹ nhàng để xem, chưa mở ra thì Khương Lê đã gọi cho cô.
Chu Chức Trừng ngồi xếp bằng: “Hôm nay tan làm sớm à?”
“Ừ, tao mới tắm xong.” Khương Lê nằm trên giường, mệt lười sấy tóc.
Chu Chức Trừng biết cô thường không sấy tóc nên không khỏi nói nhiều: “Vậy mày lấy khăn lau khô đi, cẩn thận sau này đau đầu.”
“Biết rồi, ‘mẹ Trừng”.
“Anh tao đang bay hả?”
“Ừ, chưa hạ cánh, tao đợi anh ấy trả lời tin nhắn rồi đi ngủ.” Khương Lê rất buồn ngủ nhưng không đợi tin nhắn thì không yên tâm.
Hai người trò chuyện lan man, gì cũng nói, không biết chán, vì đã quen nhau quá nhiều năm, người xung quanh đều quen biết.
“Anh mày nói tụi tao phải đính hôn trước.”
Chu Chức Trừng cười, tán thành: “Tất nhiên rồi, lễ nghĩa không thể thiếu.”
“Vậy còn mày, luật sư Giang nói sao?”
“Anh ấy có thể nói gì?” Chu Chức Trừng hơi lảng tránh.
“Vậy thì mặc kệ anh ấy nói gì, mày còn thích anh ấy không?”
Đây là bạn thân của cô, Chu Chức Trừng cũng không giấu: “Thích.”
Khương Lê cười một lúc lâu rồi mới thở dài: “Trừng Trừng, từ nhỏ tao ngưỡng mộ nhất, cũng thích nhất ở mày là lòng dũng cảm và chân thành. Dũng cảm làm mày đến gần tao, chúng ta có cơ hội quen biết, chân thành làm mày sẵn lòng đến thương tao, chúng ta thành bạn bè tốt nhất.”
Chu Chức Trừng chống cằm: “Cũng có lúc tao không dũng cảm, không chân thành.”
“Như bây giờ à?” Khương Lê đùa, “Không dám bắt đầu lại với Giang Hướng Hoài sao?”
“Khương đại sư, cần chỉ điểm.”
Khương Lê tiếp tục: “Mày sợ lại chia tay lần nữa sao? Nhưng mọi mối quan hệ đều có khả năng kết thúc. Nếu nói vậy, mọi người sẽ vì không biết kết cục mà không yêu nhau. Kết hôn là cái kết của truyện cổ tích, nhưng trong hiện thực, là một khởi đầu khác, tình cảm tốt đẹp thì kết cục là đầu bạc răng long, sống cùng chung chăn gối, chết cùng huyệt cùng bia. Nói cách khác, cho đến ngày chết, không ai biết liệu phần tình cảm chân thành mình đã trao đi có kết cục tốt đẹp hay không, quá xa vời.”
Chu Chức Trừng trầm ngâm: “Nếu lần này lại tách ra thì không phải là chia tay, anh ấy muốn kết hôn.”
“Vậy càng tốt, kết hôn với luật sư Giang không thiệt. Nếu sợ lỗ đến lúc đó chúng ta cùng nghĩ một bản thỏa thuận tiền hôn nhân không bình đẳng, bắt anh ấy ký, nhân lúc anh ấy còn đang tràn đầy nhiệt huyết muốn cưới mày.”
“Còn gia đình và công việc của anh ấy.”
Đêm nay giọng Khương Lê thật nhẹ: “Giang Hướng Hoài 33 tuổi, không phải 23 tuổi, anh ấy có đủ điều kiện kinh tế, không cần dựa vào cha mẹ. Anh ấy là cộng sự của một công ty luật, dẫn dắt một ekip nhiều luật sư như vậy, anh ấy có hiểu biết, có kế hoạch rõ ràng về sự nghiệp và cuộc đời mình. Mày tiếc nuối hay là áy náy thay cho anh ấy? Nếu anh ấy thật sự muốn ở lại Nam Nhật, anh ấy cũng không phải chỉ vì mày, mà là vì chính anh ấy, anh ấy cần giá trị tinh thần mày mang lại.”
“Tỉnh tỉnh tỉnh, anh ấy là nhà tư bản máu lạnh, quên quá khứ bị nô dịch rồi sao?”
“Anh ấy làm nhiều dự án, kiếm đủ tiền rồi, xem như nghỉ hưu sớm vậy. Nếu tao giàu như anh ấy, tao sẽ nghỉ làm luật sư, làm việc bất kể ngày đêm, nô ɭệ cho bên đối tác.
Trừng Trừng, anh ấy biết rõ ràng mình đang làm gì hơn mày, cũng biết anh ấy cần gì. Nếu anh ấy là người bốc đồng, tại sao 5 năm trước anh ấy không đến? Anh ấy cũng không cần mày phải chịu trách nhiệm, bây giờ mày chỉ cần nghĩ, mày còn thích anh ấy không? Còn yêu anh ấy không?
Bạn nhỏ yêu gia đình, bây giờ đang ở địa bàn của chúng ta, tình hình đã tốt hơn 5 năm trước rất nhiều, mày có công việc ổn định, một gia đình yêu thương, còn có người chị dâu luôn luôn ủng hộ mày, sao mày lại không thể dũng cảm hơn Trừng Trừng 17 tuổi chứ.”
Chu Chức Trừng muốn cười, mà lại muốn rơi nước mắt: “Bây giờ mày bắt đầu khoe mẽ chị dâu rồi đó, người ta nói chị dâu em chồng không đội trời chung.”
“Mày yên tâm, chị dâu yêu mày nhiều hơn cả anh trai ruột kia.”
*
Chu Chức Trừng còn nhiều vụ án khác trong tay, tuy cô đã ngừng nhận vụ án mới từ ba tháng trước khi nhận lời ghi hình chương trình, chỉ chọn một số vụ án trợ giúp pháp lý. Những vụ án cô nhận chưa hoàn thành đều đã đến giai đoạn kết thúc, ví dụ như vụ án di dời mộ, dĩ nhiên cũng còn những vụ trợ giúp pháp lý vẫn còn đang tiến hành, như vụ đòi tiền bồi thường của cha mẹ Lâm Duy Thăng.
Cô đang đọc tài liệu, Giang Hướng Hoài cũng vào văn phòng cô. Anh cầm những tài liệu khác lên đọc, ngồi bên cạnh cô, không làm phiền cô. Đợi cô đọc xong anh mới hỏi: “Luật sư Chu, bây giờ có thời gian không?”
“Tan làm, không tiếp khách tư vấn.”
“Vậy tiếp hẹn hò không?”
Chu Chức Trừng ngẩng lên nhìn vào đôi mắt đen nhánh, bình tĩnh của anh. Nhưng cô không biết cô còn thản nhiên hơn anh, mắt cô như chứa đầy ánh trăng sáng ngời.
“Đi đâu?”
Giang Hướng Hoài nói: “Ra biển đi.”
“Không đi.” Chu Chức Trừng mở một tài liệu mới trên máy tính, cô quay màn hình sang, “Việc em muốn làm với bạn trai năm 17 tuổi, việc muốn làm khi yêu năm 20 tuổi, trước đây chúng ta ở bên nhau không danh chính ngôn thuận, rất nhiều việc em không bắt anh làm.”
Giang Hướng Hoài nhìn danh sách kia, hơi nhíu mày: “Năm 17 tuổi em đã muốn hôn môi sao?”
“Nụ hôn đầu.”
“Nhưng chúng ta đã có nụ hôn đầu tiên rồi.”
“Không giống.”
Giang Hướng Hoài nhanh chóng nhận ra điểm khác biệt này.
Buổi tối đầu tiên, hai người đi ăn ở một quán ven đường, uống trà sữa, xem phim, dọc đường đi chỉ lén lút nắm tay nhau, không được vượt rào. Đến lúc chia tay, cô đi đến cây cột đèn, thả tay ra, mi mắt cong cong: “Em về đây.”
Anh từ phía sau nắm lấy cổ tay cô, không dám dùng lực sợ cô đau, ôm cô lại vào lòng, cúi mắt nhìn cô, ánh mắt nóng rực: “Hôm nay hôn ở đâu?”
Cô suy nghĩ, kiễng chân lên hôn phớt qua môi anh, chỉ như chuồn chuồn lướt nước, mắt lấp lánh, má đỏ ửng, cô phất tay với anh, chạy về nhà.
Anh đứng đó thật lâu, cúi đầu cười thật dịu dàng.
Tối hôm sau, anh bị bắt đi chơi gắp thú. Anh chưa chơi bao giờ, mua 100 tệ chỉ bắt được một đống không khí. Anh định quét mã mua thêm 200 tệ, Chu Chức Trừng giận dỗi, thất vọng nhìn anh: “Hồi cấp 3 chắc chắn anh không tìm được bạn gái, ngay cả gắp thú cũng không xong.”
Anh nhíu mày, lại nghe cô nói tiếp: “Bỏ đi, đừng mua xu nữa, học sinh cấp 3 không có tiền mua nhiều xu vậy.”
Anh bị chọc tức mà cười, lòng hiếu thắng nổi lên còn giả vờ bình tĩnh: “Đó là mấy nam sinh khác, anh không phải vậy, hồi cấp 3 anh có tiền.”
“…”
Kết quả cuối cùng là anh lại mua một đống xu nhét vào, không gắp được 1 con.
Hai người chăm chú chơi, không chú ý xung quanh có rất nhiều học sinh xúm vào xem, có người cười, có người hả hê, có người nhiều chuyện anh tiêu hết bao nhiêu tiền, lại có người xúi Chu Chức Trừng chia tay anh: “Chị, bạn trai chị không gắp được con nào hết hả? Đừng thèm loại bạn trai này nữa.”
Anh không nói gì, làm ra vẻ nghiêm túc, nắm tay Chu Chức Trừng rời đi như không có chuyện gì.
Đi chưa được mấy bước, đám học sinh phía sau đã hò reo ầm ĩ, chúng gắp được thú. Có người gọi Chu Chức Trừng: “Chị, em gắp được con thú bông chị muốn nè, để em làm bạn trai chị được không?”
“Được nha.” Cô cười tươi rói, muốn quay lại lấy con thú bông cậu bé kia gắp được.
Anh không chịu nổi, nắm tay siết cứng đờ, đây là một trong những nỗi sỉ nhục hiếm hoi mà anh chịu đựng đến từng tuổi này.
Trước khi rời khỏi trung tâm thương mại, Chu Chức Trừng ôm năm con thú bông trên tay, trong túi còn nhét mấy con, tay trái anh cũng ôm một con gấu to.
Dĩ nhiên là không phải gắp được, do anh bỏ tiền mua trong cửa hàng.
Nụ hôn đêm nay sâu hơn đêm qua. Trong phòng riêng một KTV bình thường, cô hát hò mệt, ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Anh ôm cô ngồi lên đùi mình, ánh đèn nhá nhem mờ ám, đèn laser màu tím nhạt xoay xoay trên trần nhà, trên màn hình TV phát bài hát tiếp theo, ánh sáng chiếu lên mặt hai người, tình ca là nguồn nhiên liệu đốt nóng không khí tốt nhất.
Tim đập dồn, ánh sáng luân chuyển trong mắt, nhiệt độ cơ thể nóng bừng.
Cô ôm mặt anh, chủ động hôn anh, nhẹ nhàng m*t môi dưới của anh như nhấm nháp thử hương vị. M*t một chút rồi mới đưa đầu lưỡi mình vào, cô là người chỉ huy trò chơi này, anh chỉ được phép ngây ngô như vậy, không được hôn trả, càng không được không an phận luồn tay vào trong quần áo cô, ngay cả tư thế ôm cũng bị quản lý chặt chẽ.
Anh nhẫn nhịn chịu đựng, gân xanh nổi hằn lên cánh tay, cơ thể căng cứng. Tiếng nhạc ồn ào bên tai mà anh lại cảm thấy vô cùng yên tĩnh, dường như chỉ nghe thấy hơi thở dồn dập của nhau.
Cô hôn một lúc mệt rồi nghỉ ngơi. Nghỉ xong lại hôn. Cô chơi rất hăng hái, đến cuối cùng, cô lắc lắc mông, nhận ra gì đó thì cau mày bất mãn, dùng ánh mắt nhìn bi3n thái mà nhìn anh: “Anh cứng, nam sinh cấp 3 trong sáng hồn nhiên không như vậy.”
Anh cười bất lực, ôm chặt cô, gác cằm lên vai cô không cho cô động đậy: ‘Nếu anh không có phản ứng là xong đời rồi, Trừng Trừng.”
…
Đêm thứ năm, nữ sinh ngây thơ cũng thay đổi.
Nam Nhật bỗng đổ mưa, Chu Chức Trừng ôm con gấu nhỏ mà anh vất vả lắm mới tự tay gắp được. Trận mưa như trút nước, cả thế giới dường như bị bao phủ trong làn mưa bụi. Mưa rơi xuống đất, tạo những vòng gợn sóng trên những vũng nước đọng.
Anh cởϊ áσ khoác, trùm lên đầu cô, nắm tay cô chạy về khách sạn anh ở để trú mưa.
Cô ngồi bên cửa sổ, mưa đánh vào kính tạo âm thanh nặng nề, những vệt nước chảy dài như vết mực loang. Con gấu nhỏ trên tay cô không ướt, vì bảo vệ con gấu này mà cô lại ướt như chuột lột.
Anh đưa áo choàng tắm, khăn tắm sạch cho cô đi tắm trước.
Lúc đứng lên, ánh mắt cô bỗng rơi xuống bụng dưới của anh, tức là nửa phần th@n dưới. Đêm nay anh mặc quần xám, bị mưa ướt nên giờ ôm sát vào người, nói trắng ra chiếc quần màu xám khiến nó trông to hẳn.
Anh không biết sao cô có thể nhìn anh với ánh mắt hồn nhiên, ham học hỏi như vậy, giọng như đang thảo luận việc học hành: “Xem thử?”
Không phải chưa từng nhìn qua, nhưng không hiểu sao anh bỗng dè dặt, có lẽ là do diễn sâu quá, anh cũng nghiêm nghị dạy dỗ cô: “Vị thành niên không được phép xem.”
Luật sư Chu “…”