Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Là Bè Bạn Bình Thường

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chu Quốc Hoa luôn tự nhận là chủ gia đình nhưng thực ra không có chủ kiến, phản ứng đầu tiên khi có việc chính là: “Bà già ơi, thôi xong rồi xong rồi.”

Ông giơ vỉ đập ruồi, hoảng hốt chạy về tiệm.

Thái Mai bị Thái Lan và mẹ Khương Lê ầm ĩ cả buổi trưa, tâm trạng không tốt, bực bội: “Gọi hồn à? Bà vợ già của ông sao mà xong rồi? Mấy giờ rồi còn chưa chịu đi nấu cơm, cứ lượn lờ ở trong tiệm, cãi nhau thì không được, có đàn ông nào giống ông không? Tránh ra đi, đừng đυ.ng tới tôi.”

Lấy nhau mấy chục năm, Chu Quốc Hoa đã quen với miệng ác khẩu của bà, vào tai trái ra tai phải, nhưng ông còn muốn giữ tôn nghiêm đàn ông cho Giang Hướng Hoài, hạ giọng: “Tên nhóc họ Giang kia nói với đài truyền hình, nó muốn ở rể nhà mình.”

Thái Mai còn chưa kịp phản ứng thì Hà Nghiên Minh mới chen khỏi đám đông, suýt phun nước trong miệng ra, anh sặc ho cả buổi, vẫn phải cố lên tiếng: “Cái gì? Giang Hướng Hoài muốn ở rể?”

Đây là điều Hà Nghiên Minh không thể nào hiểu nổi.

Ở huyện Nam Nhật, người ở rể hoặc là trong nhà có quá nhiều con trai, hoặc là nghèo không cưới nổi vợ, có thể còn có nguyên nhân khác nhưng ít nhiều đều bị người ta nói sau lưng. Từ nhỏ anh đã bị cha dạy, anh là độc đinh nhà họ Hà, cần phải kế thừa hương khói, anh mà dám ở rể, ba anh sẽ đánh gãy chân anh.

“Giang Hướng Hoài là con trai độc nhất trong nhà đúng không? Lại là người Bắc thành, địa vị xã hội không tồi, người cũng ra hình ra dạng, ở Bắc thành có nhà có xe, sao lại lẩn quẩn trong lòng như vậy?” Hà Nghiên Minh chép miệng.

Chu Quốc Hoa hừ lạnh: “Vì Trừng Trừng nhà ta tốt, con thì biết cái gì, tránh ra tránh ra.”

Hà Nghiên Minh cố ý nói: “Cũng đâu phải tiên nữ, khi còn nhỏ đóng vai Bồ tát thì tưởng là Bồ tát thật sao?”

Chu Quốc Hoa giơ vỉ ruồi lên định đập anh, anh nhanh nhẹn né tránh, còn lẩm bẩm: “Ôn, đánh thì đánh nhưng tối nay con muốn ở lại ăn cơm, con thấy hôm nay ôn mua nhiều cua lắm.”

“Ăn cục cứt.”

Chu Chức Trừng mới bước vào tiệm, mẹ Khương Lê đã túm chặt lấy cô, dùng sức rất mạnh, móng tay bấu vào cổ tay cô đau điếng.

Mẹ Khương Lê lớn tiếng quát: “Chu Chức Trừng, Khương Lê là bạn thân của mày, mày với anh trai mày đùa bỡn với Khương Lê nhà tao như vậy, mày còn mặt mũi à?”

Bà nhìn xung quanh: “Mọi người nhìn đi, đây là luật sư Chu mọi người tin tưởng đấy, lại còn đến Hội phụ nữ tuyên truyền, nói gì mà bảo vệ phụ nữ, nó với anh trai nó ức hϊếp phụ nữ đấy thôi.”

Đang nói, một nam sinh đeo cặp đi tới, là em trai Khương Lê. Cậu ta mới tan học, bây giờ cậu đã khá hơn khi còn bé rất nhiều, khi còn nhỏ mỗi lần mẹ nổi điên thì cậu ta ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, bây giờ đã được học hành, đến tuổi dậy thì, đã biết xấu hổ.

Cậu ta nhìn thấy cảnh tượng này, xấu hổ đến nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng đi tới giữ chặt mẹ lại: “Mẹ, đông người thế này, mẹ làm gì thế?”

“Đông người thì sao chứ?” Mẹ Khương Lê hét to, “Tao muốn đông người vậy đó, cho nhà họ Chu mất mặt.”

Bà nhìn tấm biển Gia đình 5 tốt trên cửa nhà họ Chu, châm chọc: “Còn gia đình 5 tốt, đủ 5 điều ác thì có!”

Chu Chức Trừng lãnh đạm nhìn bà ta, giọng thật trầm: “Cô ạ, cô thích la hét trước cửa nhà chúng tôi là chuyện của cô. Nhưng cô có từng nghĩ đến con gái mình không? Theo như lời cô nói, con gái lấy chồng như nước đổ đi, Khương Lê chỉ cần gả đi xa, cô ở huyện Nam Nhật này làm ầm ĩ mất mặt cũng không liên quan đến cô ấy, nhưng còn con trai cô? Phàm là người biết cô thì ai sẵn lòng gả con gái đến nhà cô? Đừng nói đến sau này gả cưới, hiện giờ trong trường có bạn nữ sinh nào mà không biết mẹ của con trai cô không?”

Mẹ Khương Lê quan tâm nhất là con trai bà ta, nghe thế thì nổi giận, con trai bà “nhân trung long phượng”, xứng với cả tiên nữ, con gái bình thường trong huyện bà còn thấy trèo cao với con trai bà.

Nhưng trong lúc định mắng lại, bà vô tình nhìn thấy ánh mắt căm hận chán ghét của con trai, trong nháy mắt lòng lạnh run.

Tại sao nó lại nhìn bà như thế? Bà đã đào tim đào phổi đối xử tốt với nó, chỉ hận không thể cắt thịt trên người cho nó, từ nhỏ đến lớn không để nó chịu khổ một chút nào.

Chu Chức Trừng lạnh lùng: “Cô muốn tiền, muốn giải quyết thế nào? Bây giờ cô làm ầm ĩ thế có ích gì? Cô hẳn cũng hiểu Lê Lê, nếu thật sự chọc giận cô ấy, cô sẽ không liên lạc được với cô ấy, cô ấy không còn là đứa con gái thứ hai nhà họ Khương nữa.”

“Đừng nhắc chị hai nữa!” Em trai Khương Lê mặt đỏ rần, siết chặt nắm tay, “Mẹ, về nhà!”

Cậu bị những ánh mắt soi mói, chỉ trích xung quanh nhìn ngó mất tự nhiên, tay chân không biết nên để đâu, không đợi mẹ mà bỏ đi trước.

Thái Lan không chê lớn chuyện, thấy gì cũng phải lắm mồm hai câu: “Ối chao, con trai bà tính khí lớn đấy, ngay cả mẹ còn dám rống, tôi thấy sau này bà bị con dâu đuổi đi thôi.”

Mẹ Khương Lê trừng mắt nhìn bà: “Thảo nào cháu gái bà bị người ta trả hàng.” Nói rồi vội vàng đuổi theo con trai.

Chu Chức Trừng thở dài trong lòng, đi đến nhóm Triệu Diên Gia bên kia. Lục Hợp ngồi giữa, khí thế lão đại mười phần, Triệu Diên Gia và Diệp Bạch là hai chân chạy vặt.

Ông chủ cửa hàng kim khí trong thị trấn hỏi: “Con trai tôi làm việc trong thành phố, bây giờ nó với con dâu định ly hôn. Đứa con dâu kia của tôi thật quá đáng, haizz mọi người chắc không thể tưởng tượng nổi tại sao bọn chúng muốn ly hôn đâu?”

Lục Hợp mặt vô cảm nhìn ông, không tiếp lời.

Nhưng Triệu Diên Gia lại học được dáng vẻ ngày thường của Chu Chức Trừng, cười nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy chú Phùng?” Đây là bài học đầu tiên của luật sư tố tụng, học cách lắng nghe, giao tiếp, xây dựng cầu nối tinh thần với khách hàng.

Chú Phùng giận không nói nổi: “Tôi ở đây chờ ôm cháu trai, con dâu tôi vì thăng chức mà lại mang thai ngoài ý muốn nên lén con trai tôi đi phá thai. Phá thai xong rồi con trai tôi mới biết. Cháu nội tội nghiệp của tôi, lúc con trai tôi kể lại, tôi rớt nước mắt. Người phụ nữ kia sao mà nhẫn tâm như vậy, hại chết một mạng người, đứa nhỏ chưa tới hai tháng nữa!”

Lục Hợp: “Vậy chú muốn hỏi gì? Nếu liên quan thừa kế, cho tặng, tuy rằng thai nhi có một phần năng lực pháp luật dân sự nhưng vì thai nhi chưa ra đời nên quyền này ngay từ đầu đã không hình thành.”

Chú Phùng nghe không hiểu ra sao: “Người này huyên thuyên gì vậy?”

Diệp Bạch không thích chú Phùng nói về phụ nữ với giọng điệu như vậy, lạnh nhạt phiên dịch lời Lục Hợp: “Ý anh ấy nói đó không gọi là mạng người, về mặt pháp luật, thai nhi không được xem là con người hoàn chỉnh.”

Triệu Diên Gia cảm thấy cái cô gái quê Diệp Bạch này sao còn không biết ăn nói bằng thiếu gia như anh, vội nở nụ cười, trước khi chú Phùng kịp nổi giận đã trấn an: “Chú, đừng giận đừng giận, chú muốn tư vấn chuyện gì nào?”

Chú Phùng trừng mắt: “Con trai tôi sắp ly hôn, vì đứa bé không còn nên nó rất đau lòng, muốn con dâu tôi bồi thường khi ly hôn, mấy người có thể giúp nó không?”

Ba người lần đầu nghe tới yêu cầu thế này, cùng im lặng.

Chú Phùng nói: “Mấy người đừng tưởng chỉ có phụ nữ không có con mới đau lòng, đàn ông cũng đau lòng.”

Lời này đúng là không sai.

“Con trai tôi nói, con dâu tôi tự đi phá thai, quyền lợi của nó bị xâm phạm, nó yêu cầu bồi thường.”

Người bên cạnh cũng thấy có lý, một đứa bé yên lành tự dưng biến mất, đau lòng biết bao.

Thái Mai liếc nhìn chú Phùng: “Lão quỷ Phùng, con dâu ông kiếm tiền gấp hai ba lần con trai ông đúng không? Ông đây là đòi bồi thường tiền đau lòng à? Tôi thấy là con trai ông tham tiền, muốn người ta đền tiền cho nó thì có! Chuyện hai vợ chồng nó, một ông già như ông xen vô làm gì. Chuyện con dâu ông lén phá thai là có sai, làm ảnh hưởng tình cảm vợ chồng, nhưng mà nó còn đau lòng hơn con trai ông, sức khỏe nó còn bị ảnh hưởng. Thời gian hồi phục sau đó không tốt thì còn hối hận, đau khổ cả đời.”

Tình cảm giữa Thái Mai và Chu Quốc Hoa tốt chính vì Chu Quốc Hoa luôn chăm sóc bà chu đáo. Năm đó bà sinh con xong đều do ông tự mình chăm sóc, không có tiền cũng đi mượn tiền, hầm đủ loại canh bổ cho bà, không để bà đυ.ng vào tí nước lạnh, hứng gió lạnh. Phụ nữ khi sinh nở là việc lớn, dù chăm sóc tốt nhưng bà vẫn cảm thấy sức khỏe không tốt như trước.

Chú Phùng đỏ mặt: “Được thì tại sao chúng tôi không thể đòi bồi thường? Pháp luật bảo vệ việc này.”

Lục Hợp nói: “Thông thường tòa án sẽ không ủng hộ yêu cầu bồi thường thiệt hại trong việc con cái của con trai chú, nam nữ trên pháp luật đều có quyền có con, tuy nhiên toàn bộ quá trình sinh con tự nhiên đều do phụ nữ đảm nhận, vì vậy phụ nữ có quyền quyết định việc sinh sản của mình, đàn ông không thể lấy quyền có con của anh ta để chống lại quyền quyết định sinh sản của phụ nữ.”

Triệu Diên Gia lập tức tổng kết phiên dịch: “Chú Phùng à, tức là nói con dâu chú phá thai không xâm phạm quyền có con của con trai chú, bởi vì pháp luật quy định con dâu có quyền tự do quyết định sinh hay không sinh. Cô ấy muốn phá thai thì có thể thực hiện, con trai chú muốn bồi thường, cơ bản là một xu cũng không lấy được.”

“Thứ gì đâu!” Chú Phùng tức giận đập bàn đứng lên. Một phần ông thấy mất hết mặt mũi, một phần tức giận vì kết luận của những người này, hại chết cháu nội quý báu của ông mà không bồi thường sao?

Ông giận run người, đi rồi còn quay đầu lại mắng: “Mấy đứa trẻ này không hiểu pháp luật, đừng có hại người.”

Lục Hợp bây giờ rất thờ ơ với những đánh giá này, còn hơi nhếch môi như hài lòng khi mình có thể khiến người khác tức giận rời đi.

Triệu Diên Gia không nói nên lời, xoa xoa gương mặt cứng đờ vì cười, lãng phí cảm xúc của cậu!

Diệp Bạch liếc qua: “Đừng có cười giả tạo nữa, thấy gớm…”

Cô đang nói lại có người ngồi xuống tư vấn.

Chu Chức Trừng không làm phiền họ, đi vào nhà bếp phía sau, thấy ôn đang làm cua thì nói: “Tối nay Chu Bỉnh Trừng về.”

Chu Quốc Hoa chỉ nói: “Biết rồi.” Nhìn ông có vẻ rất bình tĩnh, rồi nói với Chu Chức Trừng: “Vậy con ra quét sân thổ thần đi.”

Chu Chức Trừng bật cười.

Giang Hướng Hoài rảo bước vào sân cũ nhà họ Chu, nhìn qua thấy Chu Chức Trừng đang dùng chổi quét sạch lá rụng, sau đó lấy tấm chiếu mềm trải ra phía trước bàn thờ, trên bàn thờ đã thay mới trái cây, bánh trái, có chocolate Chu Chức Trừng thích, thổ thần ăn xong thì đến lượt cô.

Năm đó anh hỏi cô: “Em thích ăn chocolate cúng à?”

Cô nói chắc nịch: “Tất nhiên, hồi nhỏ em đóng vai Quan âm, em giống Bồ tát, cũng thích coca, bà không thích Pepsi.”

Chu Chức Trừng đang rửa tay, quỳ xuống thắp nhang cho thổ thần, lưng thẳng tắp, mặt bình thản, hơi rủ mi, đang khấn thầm gì đó.

Giang Hướng Hoài đứng ở cửa lặng yên nhìn.

Trăng sáng treo cao, trong sân yên tĩnh, hương trầm lượn lờ, mùi thơm chậm rãi bay đến đây.

Người ta thường nói “trăng sáng cố hương”, anh lại cảm thấy trăng nơi đất khách lại càng sáng hơn. Người đời bái Phật vì cầu tâm an, mà Bồ tát nhỏ trước mặt anh, một mình cúng vái lại có thể làm lòng anh dịu lại chỉ bởi một ánh nhìn.

Một lúc lâu sau, anh mới đi qua: “Hôm nay là ngày gì sao?” Anh tưởng có lễ gì.

“Không, chỉ là một ngày bình thường Chu Bỉnh Trừng chịu khổ thôi.” Chu Chức Trừng trả lời, “Sau khi chúng tôi lớn, đã nhiều năm rồi ôn không dùng đến chiêu này.”

Chu Quốc Hoa không đánh cháu trai cháu gái, Thái Mai mắng vài câu thì ông sẽ lấy can đảm nói đỡ vài câu, sau đó cùng bị mắng. Bình thường ông cực kỳ cưng chiều hai đứa cháu nhỏ, ăn uống thì khỏi nói, lúc Chu Chức Trừng còn nhỏ, hàng xóm không ai không biết ông có đứa cháu gái cưng.

Huyện Nam Nhật có nhiều phong tục khi sinh con trai. Nhưng Chu Chức Trừng sinh ra, Chu Quốc Hoa cũng làm đủ theo phong tục.

Ngày Chu Chức Trừng sinh thì ông phát lì xì cho hàng xóm, sinh được 14 ngày thì ông làm tiệc mời họ hàng thân thích, mua nhiều đồ trang sức bằng vàng, đầy tháng thì ông luộc trứng gà đỏ, hấp bánh hồng, cứ có quan hệ với nhà họ Chu là ông đều mang biếu, còn tổ chức tiệc đầy tháng, mời gánh hát, ai không biết cứ tưởng ông có thêm cháu trai.

Chu Quốc Hoa không quan tâm người khác đối xử khác biệt cháu trai cháu gái thế nào, ông yêu cả hai, nhưng bố mẹ chúng để con trai con gái lại quê nhờ hai ông bà chăm sóc, nếu cháu phạm lỗi, cũng phải giáo dục cho tốt.

Ông nghĩ tới nghĩ lui, quyết định để thổ thần dạy dỗ. Ai mắc lỗi lớn thì quỳ trước mặt thổ thần mà suy ngẫm.

“Ôn cảm thấy vậy là rất thành khẩn sao?” Giang Hướng Hoài trầm ngâm.

“Đương nhiên, dù tôi có phạm sai lầm lớn đến đâu, quỳ xuống thì thổ thần với ôn đều tha thứ.” Chu Chức Trừng cầm điện thoại, không biết Chu Bỉnh Trừng có trả lời tin cô nhắn không.

Giang Hướng Hoài theo bản năng muốn sờ đầu gối mình, không biết anh phải quỳ bao lâu.
« Chương TrướcChương Tiếp »