Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Là Bè Bạn Bình Thường

Chương 36

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ban đầu Chu Chức Trừng không muốn đi, chân cô còn bị thương, lòng hơi khó chịu, anh mới rời khỏi nhà có bao lâu, không quay về ngủ lại đến KTV, còn bị nghi ngờ mua da^ʍ.

Cô nhớ ngay đến những chuyện mua da^ʍ của đàn ông, đi sân bay đón mẹ vợ còn tranh thủ thời gian đến tiệm massage chân, cơm nước xong ra ngoài tản bộ một vòng cũng có thể hẹn với gái đường phố, đi ăn thịt nướng với vợ thì nhín khoảng thời gian mua thuốc lá, tận dụng mọi cơ hội để đi mua da^ʍ.

Nửa th@n dưới động d*c, không ai ngăn được.

Cô nhìn đồng hồ, giờ này rồi, đám Diệp Bạch đã ngủ, nếu hai người kia bị giam thật thì ở nơi xa lạ Nam Nhật nay, có lẽ cảnh sát vẫn thông báo với cô.

Cô chống nạng, bắt xe ba bánh đến đồn cảnh sát. Khi bước vào sảnh, cô liếc nhìn dáng vẻ của mình trong kính, đêm khuya chống nạng, mặc áo khoác, sắc mặt sầm sì, giống y như mấy bà vợ có chồng bị bắt quả tang mua da^ʍ mà vẫn nén giận, chịu thương chịu khó đi cứu chồng.

Trên ghế trong đại sảnh có một số phụ nữ ngồi, tất cả là mấy cô gái hầu rượu bên Grand Palace đưa về; bên phòng giải rượu là mấy người khách say như chết của Grand Palace, mấy người say nổi điên thì bị nhốt riêng một phòng.

Ôn Giai Uyển vừa thấy Chu Chức Trừng đến thì chạy đến đỡ cô: “Luật sư Chu, chân cô sao vậy?”

“Trật chân.” Chu Chức Trừng nhìn vào trong phòng thẩm vấn, “Hai người kia đâu rồi?”

Ôn Giai Uyển nói: “Đang hỏi bên trong, nhưng có lẽ là hiểu lầm.”

Giang Hướng Hoài và Triệu Diên Gia bị tách ra thẩm vấn riêng.

Khi Chu Chức Trừng đến thì Triệu Diên Gia đã bị hỏi xong, cậu từ trong phòng thẩm vấn bước ra, mặt uất ức nói với cảnh sát kia: “Tôi nói thật, mấy cô đó tự nhiên ôm lấy tôi, sau đó mấy anh vào, tôi không có thời gian làm gì hết.”

Cảnh sát trẻ kia liếc cậu: “Nhiều người lúc bị bắt quần chưa kịp mặc mà miệng vẫn nói giống anh đấy.”

Triệu Diên Gia tức ngực: “Vậy anh có thể đi hỏi quản lý.”

“Quản lý đã làm ra chuyện vậy còn thừa nhận?”

Triệu Diên Gia tức đỏ mặt: “Dù sao thì tôi thật sự không có ý định mua da^ʍ, cũng không mua.”

“Ồ~.” Cảnh sát nheo mắt.

“Chết tiệt! Tôi lớn từng này còn chưa từng…” Triệu Diên Gia vô cùng ấm ức, “Tôi tuyệt đối không chơi bậy, nếu tôi chơi bậy, tôi sẽ…”

Cậu hạ quyết tâm: “Đoạn tử tuyệt tôn.”

Xung quanh yên tĩnh mấy giây, sau đó bùng lên trận cười to, có thể thấy mọi người đều cố gắng nhịn cười nhưng không ai nhịn được.

Chu Chức Trừng nhìn Triệu Diên Gia bộ dạng thanh niên trong trắng bị xúc phạm, nghĩ tới lần đầu hai người gặp mặt, cậu nói mình biến thành thái giám, nhất thời không biết nên giận hay nên cười.

Triệu Diên Gia nhìn thấy Chu Chức Trừng như gặp được người thân: “Luật sư Chu, sao chị lại đến đây, họ nói sẽ không thông báo cho chị.” Rồi thận trọng hỏi, “Ừm… chắc chị tin em trong sạch phải không?”

Chu Chức Trừng không trả lời cậu, mặt cũng lạnh lùng: “Luật sư Giang đâu?”

Triệu Diên Gia trề môi, “Bên trong.”

Chu Chức Trừng ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên nguời cậu: “Hai người mới rời khỏi nhà tôi sau đó đi uống rượu, đến nơi hát “karaoke tay vịn”?

“Em đi hát.” Triệu Diên Gia tự cảm ơn bản thân vì đêm nay còn để điện thoại quay video mình ca hát, cậu định cho bạn bè xem phong thái “ca vương” của mình, “Chị xem đi, luật sư Chu, tụi em đi hát.”

Chu Chức Trừng nhìn video trên di động cậu.

Triệu Diên Gia tự luyến: “Em hát hay không?”

Ôn Giai Uyển thành thật đánh giá: “Không hay, nhưng có thể nhìn ra anh hát rất mệt. Một người tự biên tự diễn, ca sĩ, fans, vũ công, DJ.”

Phụ trách thẩm vấn Giang Hướng Hoài là một cảnh sát già, hai người bước ra, không khí rất hài hòa, người cảnh sát nói: “Đúng là hiểu lầm, người tố cáo chắc đã nhầm, ngại quá, luật sư Giang.”

Giang Hướng Hoài cũng cười, giọng ôn hòa: “Chúng tôi nên phối hợp công tác điều tra của cảnh sát.”

Hoạt động chống mại da^ʍ kiểu này không hiếm ở huyện, thông thường đưa người về đồn điều tra thấy không có vấn đề gì thì thả ra. Hai người không bị bắt quả tang, cũng không thừa nhận có ý định mua da^ʍ. Theo camera giám sát, thời gian gặp mặt hai cô gái kia không quá ba phút, không có giao dịch tiền bạc.

Hai người không có vấn đề, hai cô gái kia bị giáo dục vài câu rồi đuổi về. Nhưng Grand Palace bị phạt, đóng cửa chỉnh đốn lại vì vi phạm quy định quản lý địa điểm giải trí.

Chu Chức Trừng liếc nhìn Giang Hướng Hoài, tầm mắt hai người chạm nhau, cô ngoảnh đi nơi khác, nói: “Đi thôi.”

Giang Hướng Hoài có phần bất đắc dĩ, lo lắng chân cô nên đi qua đỡ cô. Cô cau mày muốn rũ tay anh ra nhưng cô thực sự mệt mỏi, không tranh cãi nữa.

Ra khỏi đồn cảnh sát, so với ánh đèn sáng rực trong đồn thì bên ngoài đường phố yên lặng hoang vắng lạ thường, đèn đường mờ tối. Cũng may còn mấy chiếc xe ba bánh, ba người không ai lên tiếng, Triệu Diên Gia nào dám chê bai, xám xịt bò lên xe.

Xe ba bánh gió lùa tứ phía, cho dù vùng cận nhiệt đới thì gió đêm thu cũng lạnh lẽo, Chu Chức Trừng vô thức quấn chặt chiếc áo khoác mỏng của mình, Giang Hướng Hoài nghiêng người chắn gió trước mặt cho cô.

Xe còn chưa đi, quản lý của Grand Palace đã từ đồn cảnh sát chạy ra, anh ta thở hồng hộc: “Chờ chút, luật sư Giang, luật sư Giang…”

Chu Chức Trừng đột nhiên nhếch môi cười: “Nhanh thế đã có mối làm ăn à, luật sư Giang.”

Giang Hướng Hoài đau đầu.

Người quản lý đứng trước mặt họ vẻ lo lắng: “Luật sư Giang, đêm nay anh cũng biết chúng tôi bị oan! Chúng tôi làm bạn rượu chính quy, đàng hoàng, không cung cấp mại da^ʍ. Bây giờ ngừng kinh doanh chấn chỉnh là chuyện nhỏ, quan trọng là chúng tôi sợ bị thu hồi, rút giấy phép kinh doanh.”

Triệu Diên Gia nói: “Bạn rượu làm gì có chính quy? Cảnh sát mới nói đó sao, gần đây kiểm tra nghiêm ngặt, hơn nữa cũng cho anh xem quy định quản lý địa điểm giải trí, điều thứ 4, cấm cung cấp hoặc tham gia vào hoạt động phục vụ có mục đích lợi nhuận.” Cậu bất mãn lẩm bẩm, “Hơn nữa, anh thật sự không cung cấp mại da^ʍ sao? Anh nhét hai người vào, suýt tí bôi đen lịch sử tôi.”

Viên quản lý có vẻ tức giận: “Mấy cô gái của chúng tôi không cung cấp loại dịch vụ đó. Họ chỉ bán rượu, ngồi cùng, kiếm tiền hoa hồng. Chúng tôi không làm gì trái pháp luật, nếu vừa rồi anh dám làm gì với hai cô gái kia thì người báo cảnh sát là tôi.”

Triệu Diên Gia tức không nói nên lời.

Giang Hướng Hoài lo Chu Chức Trừng bị lạnh, anh hiểu ý người quản lý kia, nhanh chóng nói ngắn gọn: “Quy định hạn chế các địa điểm giải trí và nhân viên cung cấp người phục vụ nhằm mục đích lợi nhuận. Không chỉ địa điểm giải trí KTV mà còn là cả những loại hình kinh doanh có nữ phục vụ… Quy định không cấm người ngồi cùng phục vụ, miễn là không cung cấp dịch vụ mại da^ʍ.”

Ở những vùng xám giải trí của Bắc thành, để né tránh trách nhiệm pháp lý, họ luôn thực hiện việc ngồi cùng rót rượu dưới danh nghĩa là tiếp thị rượu. Tất nhiên luật pháp không thể hoàn thiện mọi mặt, vấn đề mấu chốt chỉ là đạo đức. Nhân viên nữ ngồi cùng rót rượu có trái pháp luật không? Không. Vi phạm đạo đức không? Tùy quan điểm riêng của mỗi người.

Giang Hướng Hoài đối với việc này không có ý kiến, không liên quan đến anh.

Rất nhanh đã đến nhà họ Chu, Giang Hướng Hoài nói: “Anh đưa em lên lầu.”

Chu Chức Trừng nghẹn lửa giận cả đêm, mắt cá chân lại đau: “Không cần, chỉ bong gân nhẹ, tôi đi đón hai người cũng tự mình xuống lầu.”

“Xin lỗi.” Giang Hướng Hoài nói.

“Không cần phải xin lỗi. Luật sư Giang, các anh đến huyện Nam Nhật gặp chuyện thì với tư cách đối tác, tôi nên hỗ trợ.”

“Trừng Trừng.”

“Đừng gọi tôi.” Chu Chức Trừng liếc nhìn Triệu Diên Gia ở bên cạnh không dám thở mạnh, “Đưa nạng cho tôi.”

Triệu Diên Gia bất chấp ánh mắt sắc bén của anh họ mình, ngoan ngoãn đưa nạng qua.

Giang Hướng Hoài đi theo Chu Chức Trừng, bảo Triệu Diên Gia về khách sạn trước.

Hai người già của nhà họ Chu đã ngủ, Chu Chức Trừng sợ đánh thức hai người nên mở cửa thật khẽ. Cô trừng mắt nhìn Giang Hướng Hoài đang đi theo mình trong bóng tối: “Rốt cuộc thì anh muốn gì?”

Giang Hướng Hoài không nói một lời, bế cô lên, cô đấm vào ngực anh.

Giang Hướng Hoài quen thuộc với bố trí ngôi nhà, nhà ở theo phong cách phương nam truyền thống thập niên 90 với lan can inox. Trước khi lên tầng 2, anh cởi giày của cả hai, thay dép đi trong nhà, sau đó lên lầu rẽ phải, căn phòng gần cầu thang nhất là phòng Chu Chức Trừng.

Vừa đóng cửa lại, Chu Chức Trừng mắng anh: “Anh đang xâm nhập gia cư trái phép, cút ngay ra ngoài.”

Giang Hướng Hoài đi mở đèn, hỏi cô: “Thuốc em đâu?” Không đợi cô trả lời, anh đã thấy thuốc trên bàn, cầm lấy lọ thuốc phun, ngồi xổm xuống nắm mắt cá chân cô lên.

Chu Chức Trừng cụp mắt, mím môi, không suy nghĩ ngợi gì mà muốn đá thẳng vào mặt anh. Bàn tay anh hơi dùng sức khống chế chân cô, nhướng mi, khóe miệng cong lên độ cong nhẹ. Tâm trạng anh có vẻ không tệ: “Đừng nhúc nhích.”

“Giang Hướng Hoài, tôi chưa rửa chân.” Cô ngược lại cũng buồn cười, nhắc anh, đầu ngón chân ngó ngoáy trước mặt anh: “Tôi đi tới đồn cảnh sát, dẫm lên đường, dẫm lên xe ba bánh, dơ lắm…”

Giang par có thói quen sạch sẽ trong truyền thuyết hơi đờ người, anh mím môi, hầu kết trượt lên xuống, im lặng cả buổi. Anh biết trong phòng cô có nhà tắm riêng, bế cô lên đi vào nhà tắm rửa chân cho cô.

Cô di chuyển khó khăn, đành khuất phục nhưng cố ý chọc tức anh: “Luật sư Giang, nấm chân là khó tránh khỏi, chân dơ cũng khó tránh khỏi. Chà, không biết có dẫm phải cứt chó của thím nhà bên không…”

Giang Hướng Hoài im lặng rửa chân cho cô, sữa tắm xoa bốn năm lần, xả nước mấy lần rồi mới tắt nước, ôm cô về giường.

Cô vẫn chưa hài lòng, định làm gì đó lớn hơn.

Anh bỗng nói: “Tốt.”

Anh nắm chân cô, gần như ôm trọn chân cô trong lòng bàn tay trắng trẻo sạch sẽ của anh, cúi đầu hôn một cái.

Chu Chức Trừng sửng sốt, trong nháy mắt đỏ bừng từ tai đến cổ. Cảm giác tê dại từ mũi chân nhanh chóng len lỏi trong cơ thể, cô theo bản năng muốn đá anh, lại không thể cử động.

Cô mắng: “Đồ bi3n thái.”

“Ừ, hình như vậy,” anh ngước mắt lên, con ngươi sáng ngời, khóe môi cong cong, thong thả ung dung mà chân thành, “Chứng bệnh sạch sẽ được chữa khỏi ngay lập tức, đây là lấy độc trị độc, cảm ơn em Chu đại sư.”
« Chương TrướcChương Tiếp »