Chương 23

Hơn 11 giờ tối, Chu Bỉnh Trừng mới ăn đêm xong, đẩy cửa phòng Chu Chức Trừng, dựa cửa hất hàm: “Ăn khuya không?”

Chu Chức Trừng nắm con thú nhồi bông nhỏ trên bàn ném anh: “Còn không gõ cửa mà vô nữa là anh chết với em!”

“Anh mời em ăn thịt nướng.” Chu Bỉnh Trừng nói, thấy Chu Chức Trừng không thèm để ý tới mình, tiếp tục lằng nhằng: “Hiếm khi anh của em mới về một lần, uống với anh một bữa đi.”

“Anh không đi làm nhưng ngày mai em cũng phải đi làm.” Chu Chức Trừng thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn tài liệu trên máy tính.

Chu Bỉnh Trừng vẫn đứng đó, dùng ánh mắt u oán nhìn cô, ra vẻ muốn mượn say giải sầu.

“Anh bị đình chỉ bay? Mất việc? Hay là phạm tội cần luật sư?”

“Em không thể mong anh trai mình tốt chút sao?”

Cô thở dài: “Đi thôi.”

Đáy mắt Chu Bỉnh Trừng dâng lên ý cười, ôm vai cô, nói: “Ra quán nướng anh béo ha, anh nói anh béo giữ chỗ cho mình rồi.”

“Anh trả tiền.”

“Biết biết, anh sao có thể để em trả tiền, anh kiếm một tháng bằng em làm cả năm, luật sư ở huyện chúng ta khó kiếm tiền lắm…” Anh còn chưa nói hết đã bụng đã ăn một cùi chỏ của cô.

Chu Chức Trừng không vui: “Nếu anh ngại tiền nhiều quá thì chuyển khoản cho em.”

“Không được, anh để dành cưới vợ.”



Đêm phương Bắc phương Nam khác biệt, Bắc thành tầm 10 giờ là rất nhiều cửa hàng bắt đầu tắt đèn đóng cửa dần, nhưng trung tâm huyện Nam Nhật giờ mới bắt đầu sôi động, tiếng người ồn ào, đèn đuốc sáng trưng, đèn neon lập lòe đủ màu sắc, nhạc rocknroll chiếm cứ hơn nửa khu phố, mấy chủ quán hét to chào mời khách.

Anh béo nhìn thấy Chu Bỉnh Trừng thì vỗ vỗ cái bụng như bụng bầu của mình, ôm anh: “Thằng em này lâu rồi không về, ngồi đi, tối nay anh giảm giá cho mày!”

Anh béo đưa thực đơn cho hai người.

Đang nói chuyện, Giang Hướng Hoài cũng đi tới, hiển nhiên là Chu Bỉnh Trừng gọi đến.

Giang Hướng Hoài ngồi đối diện Chu Chức Trừng, cô lịch sự mỉm cười nhẹ chào anh.

Anh béo “Ồ” lên, anh biết Chu Chức Trừng, mấy năm nay Chu Chức Trừng đến ăn cũng thành khách quen, nhưng còn người này thì anh biết nhưng không thân, người này lại đang lau bàn ghế với dáng vẻ quen thuộc.

Anh béo nhìn Giang Hướng Hoài, hỏi: “Có phải trước kia cậu cũng đến ăn với Trừng Trừng không?”

Lời vừa nói ra, ba người đều ngạc nhiên.

Chu Bỉnh Trừng nhướng mày: “Sao có thể chứ, bao năm rồi cậu ta không tới đây, hồi 3 người tụi em đến ăn thì năm đó em gái em còn học cấp 3.”

Anh béo vỗ cái đầu trọc của mình: “Là anh nhớ nhầm sao? Sao anh nhớ cậu ấy tới một mình nhỉ?”

Chu Chức Trừng không nói gì, lúc trước Giang Hướng Hoài từ Berkeley chạy về, quả thực cô đã dẫn anh đến ăn thịt nướng ở quán anh béo, còn việc đến một mình thì cô không biết.

Chu Bỉnh Trừng tối nay đến là để giải sầu, anh ăn ít thịt dê nướng lót bụng, lại bảo ông chủ mang sủi cảo chiên đến. Anh có thói quen kỳ lạ là chấm sủi cảo chiên với sốt cà chua, ôn nói trước đây ở quê ăn kiểu này, chắc là gien di truyền, điều đáng sợ là Khương Lê cũng có thói quen lạ này.

Chu Bỉnh Trừng rất chú ý sức khỏe, ăn no mới uống rượu bia, anh uống hết ly bia này đến ly khác mà không ai uống cùng. Chu Chức Trừng vốn tửu lượng không tốt, ngày mai còn làm việc nên không uống, còn Giang Hướng Hoài kiêng rượu, thế nên bị anh phê bình không nghĩa khí.

Uống say, anh bắt đầu nói nhảm: “Trừng Trừng, có phải cô ấy có bạn trai không? Lần trước anh đến công ty luật tìm cô ấy thì luôn nhìn thấy cô ấy đi cùng một người đàn ông, người đó hình như là sếp cô ấy, là cộng sự. Giang Hướng Hoài, một năm mày kiếm được bao nhiêu tiền? Có phải nhiều tiền hơn tao không? Nhiều vậy à!”

Giang Hướng Hoài phớt lờ con ma men này.

Chu Bỉnh Trừng quay qua nhìn chằm chằm Chu Chức Trừng, cau mày thắc mắc: “Sao trước kia em không ở lại Bắc thành? Không phải em luôn tưởng tượng mình đi xuyên qua những cao ốc ở trung tâm thành phố, ra vào Minh Địch, cho dù đi làm tan sở phải đi tàu điện ngầm, sữa đậu nành bị người ta làm đổ, giày cao gót gãy mất, cũng muốn cao quý mà ở lại Bắc thành sao?”

Chu Chức Trừng: “…”

Anh chợt ngửa đầu, uống hết một cốc bia, mở to đôi mắt đen nhánh, nói: “Anh phải nói rõ ràng với cô ấy.”

“Anh nói cô ấy có bạn trai.” Chu Chức Trừng bình tĩnh nhắc nhở.

“Đúng vậy.” Chu Bỉnh Trừng thành thật thừa nhận.

“Vậy anh là kẻ thứ ba.” Chu Chức Trừng hơi cau mày, “Anh có đạo đức không vậy?”

“Không có! Cô ấy là vợ người ta anh cũng phải cướp cô ấy đi!” Anh hùng hồn, quay đầu lại mờ mịt hoang mang, “Nhưng mà, anh không có tiền.”

Anh mò mẫm trên người mình từ trên xuống dưới, không biết đang tìm gì.

Giang Hướng Hoài im lặng giúp anh lục túi, lấy một tấm thẻ ra huơ huơ trước mắt anh. Chu Bỉnh Trừng đưa mắt nhìn theo tấm thẻ, cười: “Đúng rồi, chính là nó.”

Anh lấy di động, mở loa ngoài gọi đi.

Đã giờ này, người ta có lẽ đã đi ngủ từ sớm, Chu Chức Trừng cau mày chưa kịp ngăn lại thì trong điện thoại đã vọng ra tiếng bàn phím gõ lách cách và giọng lạnh lùng của một người phụ nữ: “Chu Bỉnh Trừng, sao vậy?”

Chân mày Chu Chức Trừng giật lên.

Chu Bỉnh Trừng thành thật: “Anh đưa thẻ lương của anh cho em, tiền cho em hết, chờ đến lúc anh về hưu thì anh vẫn còn lái máy bay được nhiều năm nữa, trong thẻ đó sẽ có rất nhiều tiền, nhà anh, không được, nhà là của em gái anh, nhưng đơn vị có cấp nhà…”

“Anh say rồi phải không?” Người phụ nữ bên kia im lặng một lúc rồi thở dài bất lực.

“Ừ.”

“Vậy anh muốn làm gì?”

“Muốn ở bên em.” Chu Bỉnh Trừng còn nhớ chỉ cần nói kết hôn thì cô sẽ trở mặt, “Anh cho em tiền.”

Cô tức quá hóa cười: “Anh muốn bao nuôi em?”

Đàn ông say đại khái chỉ dựa vào nửa người dưới mà suy nghĩ, “Cũng có thể, hình như cũng hơi k1ch thích.”

“Cút.”

Thấy cô muốn cúp máy, Chu Bỉnh Trừng đầu óc dù không tỉnh táo cũng biết cô giận, vội vàng: “Vậy hay là em bao nuôi anh đi, anh rẻ lắm.” Anh nhìn Chu Chức Trừng, cầu cứu, “Em gái, em nói xem bán anh có thể được bao nhiêu tiền?”

Chu Chức Trừng: “…”

Cô bất đắc dĩ nhận điện thoại, hắng giọng, bình tĩnh mở miệng: “Lê Lê, tao đây, Chu Bỉnh Trừng say.”

Khương Lê im lặng một lúc, “Tao biết.”



Giang Hướng Hoài và Chu Chức Trừng cùng đưa con ma men này về nhà. Trên đường hai người không nói chuyện, gần đến nhà họ Chu, Giang Hướng Hoài mới lên tiếng: “Trừng Trừng, xin lỗi.”

Chu Chức Trừng nhìn anh, vẻ mặt tự nhiên thoải mái: “Không có gì, anh đỡ anh trai tôi vào phòng anh ấy đi, nhỏ tiếng thôi, ôn mệ ngủ hết rồi.”

Cô nói xong không nhìn anh nữa, đúng lúc điện thoại rung lên, cô đi đến góc nhà, ngón tay lướt qua màn hình, cô nghe máy: “Lê Lê.”

Khương Lê nhẹ nhàng thở ra: “Mày có gì muốn hỏi tao không?”

Chu Chức Trừng cười nhẹ, đáy mắt xẹt qua ý cười: “Không, vì thực ra hai người ở bên nhau cũng không có gì kỳ quái.”

“Tại sao?”

“Mày thích anh trai tao, mày là bạn thân của tao, cho dù mày không nói thì tao cũng biết.”

“Cho nên Tết năm đó vì biết tao thích nên mày mới kêu anh trai mày tới tìm tao sao?”

Chu Chức Trừng không phủ nhận, chỉ hỏi: “Vậy là sau lần đó hai người ở bên nhau à?”

Khương Lê do dự, giọng thật nhẹ đầy buồn lo: “Trừng Trừng, mày biết mẹ tao ngang ngược vô lý…”

“Mẹ mày có thể cãi thắng mệ tao sao?”

Hình như không.

Chu Chức Trừng nhìn bóng đêm, cong môi, giọng nhẹ nhàng: “Mệ tao nổi giận thì không mấy người chịu được, bà nói bà thương tao nhất nhưng đêm trước khi tao thi đại học, bà còn có thể vì chuyện vặt vãnh mà ầm ĩ đến 4 giờ sáng. Hôm sau tao đi thi Văn với cặp mắt sưng đỏ, cũng may là thi đại học không có sự cố gì lớn.”

Khương Lê cười khúc khích: “Trừng Trừng, thật ra tao luôn ngưỡng mộ khả năng tự điều tiết của mày. Mày luôn có can đảm để thử, lật ngược tình thế, đập nồi dìm thuyền, bất kể là năm đó thi đại học hay là quyết định thay đổi kế hoạch tương lai, về quê làm việc, kết quả cuối cùng của mày luôn tốt đẹp. Nhưng đời tao là một mớ hỗn độn.”

“Luật sư Khương, thành tích sự nghiệp của cô thuộc loại đứng đầu lớp chúng ta đấy.” Chu Chức Trừng nhắc cô, “Mày đã ở Bắc thành, tay mẹ mày không thể với tới, bây giờ yêu đương chỉ cần nghĩ đến bản thân, sở thích và ước mơ của mày.”

“Mơ ước của tao là lấy được một người giàu có, leo lên cao.”

“Anh trai tao không được, điều kiện nhà tao chỉ có vậy.” Chu Chức Trừng nói, hai người cùng cười.

Khương Lê hỏi: “Mày thì sao, mày với Giang Hướng Hoài thế nào? 5 năm trước có phải anh ấy gặp chuyện gì không?

Chu Chức Trừng cụp mắt, ý cười trong mắt nhạt đi rất nhiều: “Không biết, cũng không muốn biết.”

“Mày còn trách anh ấy sao?”

Chu Chức Trừng không nói gì nữa, cúp điện thoại. Cô quay người nhìn Giang Hướng Hoài đứng giữa sân dưới bóng đèn mờ mờ. Anh đi tới, ánh đèn trên mặt anh biến mất, ánh sáng chuyển về phía sau lưng anh, hình dáng anh trở nên mơ hồ, không thấy rõ biểu hiện trên gương mặt.

Anh cúi mắt nhìn cô, yết hầu khẽ động: “Trừng Trừng.”

“Sao? Anh muốn nói gì?” Cô hỏi nhỏ, đến gần anh hơn, ngẩng đầu để lộ đường viền cổ tuyệt đẹp, hương thơm trên người cô bao phủ hai người như không khí nóng của thị trấn ven biển, “Anh Hướng Hoài.”

Tim Giang Hướng Hoài đập thình thịch, đầu óc hỗn loạn, lời muốn nói chợt nghẹn nơi cổ, cô bỗng gọi anh như thế.

Chu Chức Trừng vẫn cong cong mắt, ý cười rất nhạt.

Cô nghĩ, đương nhiên là cô trách anh, làm gì có người làm sai mà không phải trả giá chứ?