Chương 2

Thấy Chu Chức Trừng im lặng, Giang Hướng Hoài tự cho mình bậc thang bước xuống: “Anh đùa thôi, cai thuốc bỏ rượu vì sức khỏe của anh, qua 30 rồi, không so được với người trẻ tuổi.”

Chu Chức Trừng nghĩ, hóa ra người sắt làm việc cũng sẽ cảm thấy mệt.

Khi cô còn thực tập trong ekip anh, ngây ngốc đi theo giờ làm việc vô nhân đạo của nhà tư bản của anh, 8-9h sáng đã bắt đầu làm việc, mỗi tối 12h mới rời khỏi công ty. Lúc bận rộn, 4-5h sáng còn đang làm việc, vội vội vàng vàng ngủ ba bốn giờ lại tiếp tục đến nơi làm việc, mỗi ngày tim đập dồn dập như thể giây tiếp theo sẽ chết đột ngột.

Rất nhiều luật sư không chịu nổi cường độ công việc cao vậy trong thời gian dài, có luật sư chuyển qua vị trí pháp lý công ty, có người vì tiền cắn răng kiên trì, thần kinh căng thẳng, sức khỏe chưa gục, thần kinh đã đổ trước, đi khám tâm lý không phải số ít.

Nhưng Giang Hướng Hoài giống như người máy không biết mệt mỏi, luôn dư thừa sức lực, tinh thần, không biết mệt, không biết buồn ngủ. Nếu công ty luật còn duy trì hệ thống xếp hạng giờ làm việc ma quỷ, chắc chắn anh trường kỳ đứng số 1.

Các luật sư trong ekip của anh cũng cảm thấy khó hiểu trước sự liều mạng của anh, người thừa kế trong gia đình luật sinh ra đã ngậm thìa vàng, cha là luật sư hàng đầu trong ngành, mẹ là tổng biên tập một tạp chí pháp luật nổi tiếng, ông ngoại là ngôi sao sáng trong giới luật kinh doanh, anh là con trai độc nhất trong nhà, vì sao còn phải liều mạng như vậy, như thể vội vàng tiêu hao sinh mệnh của mình, muốn hoàn thành mục tiêu trước thời hạn.

Nhưng hiện tại anh đột nhiên dừng bước, đến huyện Nam Nhật này, không biết vì sao anh đến, sau nhiều năm hai người chia tay.

Giang Hướng Hoài lại hỏi: “Buổi tối em có kế hoạch gì không?”

Chu Chức Trừng dửng dưng nhìn anh.

Anh hỏi: “Hôm nay chúng ta cùng ăn bánh kem nhé?”

Sau khi cô đến Bắc Thành học đại học, mỗi năm sinh nhật đều là hai người cùng nhau tổ chức, cùng ăn bánh sinh nhật, cùng chúc mừng sinh nhật, cùng chụp ảnh, nhưng thói quen này đã ngừng lại từ 5 năm trước.

“Không, tôi đón sinh nhật với gia đình.” Chu Chức Trừng bình tĩnh, tình cảm của họ đã kết thúc từ 5 năm trước, bây giờ gặp lại chỉ vì công việc.

Giang Hướng Hoài cũng không bất ngờ, mỉm cười hạ giọng: “Xem ra lại là một mình anh trải qua.”

Chu Chức Trừng nghe vậy, không khỏi nhớ đến dáng vẻ cô độc của anh nhiều năm trước, lúc đó trong lòng anh tràn ngập những cảm xúc tiêu cực, cô muốn giúp anh nhưng không biết làm thế nào. Anh luôn giống như bây giờ, không chịu nói gì, chỉ có bộ dạng nước chảy mây trôi hờ hững, không muốn để người khác nhìn thấy bí mật trong lòng mình. Nếu cô có hỏi, anh cũng chỉ lấy quà tặng qua loa có lệ cho cô.

Hai người im lặng, Hà Khai Luân gọi điện tới, giọng như sấm phá vỡ không khí yên lặng, ông hỏi: “Trừng Trừng, luật sư bên Minh Địch tới chưa? Mau tới tiệm tạp hóa của Mệ* con đi, chị họ con đang khóc thảm lắm, anh rể con hình như phạm tội trùng hôn.” (Chú thích: 阿嬷 A ma = bà/bà cụ/mẹ; mình đổi thành Mệ = bà)

Tiệm tạp hóa của mệ Thái nằm ở tầng một ngôi nhà họ Chu tự xây, sáng nay Chu Chức Trừng đi xe điện tới, bây giờ chỉ có thể dẫn ba người Minh Địch đón xe về nhà.

Xe này không phải là loại xe bốn bánh.

Năm phút sau, ba luật sư ưu tú của công ty luật Minh Địch, mặc vest, đi giày da, trầm ngâm nhìn hai chiếc xe ba bánh điện màu đỏ mới lắc lư ngừng trước mặt họ, sắc mặt quỷ dị, không thể tin được đây là cái mà Chu Chức Trừng gọi là “đón xe”, chỉ nghĩ đến hình ảnh họ mặc vest chui vào trong thùng sắt đã thấy nghẹt thở.

Triệu Diên Gia trợn mắt há hốc mồm không nói nên lời, một luật sư thực tập khác của Minh Địch tên Lục Hợp cũng cau mày nặng nề, duy chỉ có Giang Hướng Hoài là còn có thể cười được.

Chu Chức Trừng nghiêm túc giải thích với bọn họ: “Lát nữa phải băng qua một cây cầu cổ, xe ba bánh thuận tiện hơn, đi taxi phải đi đường vòng xa, cho nên phải để mọi người vất vả chút.”

Ông chú lái xe ba bánh thò đầu khỏi thùng xe, nhiệt tình chào hỏi: “Luật sư Chu, luật sư mới tới hả, ui chà, ba thanh niên mặc vest đẹp trai quá.”

“Dạ phải, họ là luật sư ở Bắc thành đến hỗ trợ pháp lý.”

Chu Chức Trừng mở cửa xe ba gác ra hiệu ba người lên xe, cứ hai người một xe.

Triệu Diên Gia trước nay chưa thấy qua loại xe ba bánh này, càng chưa từng ngồi nó, cậu ta lắc đầu như trống bỏi, liên tục từ chối: “Em không ngồi, em không dám, em muốn kêu taxi, mẹ em mà biết em ngồi loại xe ba bánh này không an toàn này sẽ đau lòng rơi nước mắt đó.”

Ông chú kia trừng cậu: “Cậu nhóc chết tiệt này nói gì vậy? Chú Khâu đây lái xe ba bánh mấy chục năm rồi, gì mà không an toàn, chúng ta có giấy phép hoạt động đấy.”

Chu Chức Trừng vội đi làm việc, mặc kệ cậu ta, trèo lên một chiếc xe ba bánh, Giang Hướng Hoài theo sau cô, hai người ngồi chung một xe.

Lục Hợp thấy vậy cũng đành phải bò lên một chiếc xe khác, để lại Triệu Diên Gia đứng bên ngoài kêu gào cậu ta không ngồi loại xe hai lúa này.

Giang Hướng Hoài lên tiếng, giọng uy hϊếp: “Triệu Diên Gia.”

Anh mất kiên nhẫn, không đợi một giây, nói với qua cửa kính xe với Lục Hợp: “Triệu Diên Gia không muốn ngồi thì kệ cậu ta, cứ để cậu ta đi đường cậu ta, chúng ta đi thôi.”

Triệu thiếu gia co được duỗi được, vội vàng nắm cửa xe: “Đừng đừng đừng, em ngồi là được chứ gì?”

Xe ba bánh khởi hành, vài phút ngắn ngủi di chuyển, Lục Hợp bị Triệu Diên Gia ồn ào đến đau cả đầu, lúc cậu ta hỏi cái xe này không vỡ ra thành từng mảnh chứ, lúc lại nói thế này quá nguy hiểm, rồi dằn xóc làm cậu ta đau mông, lúc lại thở dài, ngồi xe này mà lên TV, anh em hội chơi xe mà thấy sẽ cười chê cậu ta.

Chú lái xe mặt mày tối sầm, cười lạnh lùng: “Chú em chơi xe gì?”

“Xe thể thao, Lamborghini Huracan…”

Cậu chưa dứt lời, chú lại cười khẩy: “Cái lá gan của chú em mày mà còn chơi xe, đừng khoác lác, chú em có giỏi thì học lái xe ba bánh của tôi đi.”

Triệu Diên Gia định nói cậu ta học lái ba bánh làm gì, biết lái xe ba bánh là kỹ năng đáng kiêu ngạo à? Cậu ta không đến đây thì cả đời không thấy loại xe này.

Chú kia hiểu ra, giọng thấu hiểu mà thương xót: “Ồ, chú em không biết lái ba bánh.”

Triệu Diên Gia: “Cháu lái xe bốn bánh! Còn lái máy bay trực thăng! Bay lên trời! Còn lái ca nô! Lao ra biển! Thiếu gia đây làm được rất nhiều thứ!”

“Nhưng chú em không lái ba bánh.”

“…” Triệu Diên Gia tức điên.

Khoảng cách hai xe không xa, sắt cách âm kém, tiếng chú lái xe và Triệu Diên Gia lại không nhỏ, Chu Chức Trừng nghe rõ mồn một, cô bật cười.

Giang Hướng Hoài nhìn cô cũng khẽ cười theo.

Tầm mắt Chu Chức Trừng rơi trên người anh, bộ âu phục đắt tiền trên người anh không hợp với chiếc xe ba bánh thô sơ tróc sơn này, nhưng dáng vẻ bình thản của anh như đang ngồi trên chiếc xe sang trọng. Đến khi xe ba bánh qua cầu bị dằn mạnh một ổ gà to, Giang đại luật sư chưa từng ngồi trên chiếc xe không có chế độ giảm xóc như thế này, lảo đảo nghiêng về trước. Cuối cùng chiếc mặt nạ điềm tĩnh có vết nứt, anh hơi nhíu mày, ý cười nhạt đi rất nhiều, hiển nhiên là có vài phần chật vật không thích ứng được.

Người lăn lộn trên đường phố 20 năm Chu Chức Trừng ngồi vững như núi, không hề thương tình mà cười thành tiếng.

“Em cười cái gì?” Anh quay sang.

“Cười anh.” Chu Chức Trừng thu nụ cười lại, giọng lạnh nhạt đi rất nhiều.

Cô nói đến công việc: “Tôi không biết vì sao anh lại đến đây, cũng không cần biết anh có mục đích gì. Tôi chỉ muốn nói với anh, công việc của luật sư ở huyện Nam Nhật hoàn toàn khác với công việc của luật sư ở Minh Địch. Nghiệp vụ khác biệt không nói, thành phố nhỏ này bảo thủ, khép kín, xung quanh đều là người lõi đời mà anh ghét, cũng không có vụ án gì có tính thử thách, đều là chuyện nhà lông gà vỏ tỏi, ý thức pháp luật kém, thị trường tương đối hỗn loạn, công việc luật sư cũng không chuyên nghiệp. Anh không nên đến, cũng không cần thiết đến.”

Có thể nói, hai thế giới không hề có điểm giao thoa, tựa như hai người họ.

Giang Hướng Hoài không nói gì, nhìn xuyên qua cửa kính loang lổ của xe ba bánh.

Xung quanh là các cửa hàng nhỏ đặc trưng địa phương, những con phố chật hẹp đầy những quầy bán đồ hải sản, các quầy hàng dân gian thờ thần linh, đám đông qua lại trong tiếng loa ầm ĩ đặc phương ngữ phương nam, xe máy và xe ba bánh nối đuôi nhau, vặn ga ầm ì, trong không khí có vị mặn và ẩm ướt của gió biển, xa xa có dãy núi xanh lờ mờ, quan trọng nhất, nơi này có…

Anh quay đầu lại, ngập ngừng đưa tay đặt lên tóc Chu Chức Trừng, lại không dám thân mật xoa đầu cô như trước.

Cô ngẩn ra, người cứng đờ, không né tránh, chỉ cảm thấy xa lạ.

“Không ghét, anh vốn nên tới, cần phải tới.” Giọng anh trầm thấp.

Không ghét cái gì, cần phải tới làm gì?

Tim cô đập dồn như muốn nhảy khỏi cổ họng, cảm xúc cuồn cuộn.

Cô đột ngột quay đi, nhìn về cửa sổ bên kia, không muốn để anh nhìn thấy dù chỉ sườn mặt, cảm xúc khó tả ập vào người, khiến mũi cô cay sè.

Làm sao mà anh có thể thản nhiên nói những lời này, làm những việc này, còn có thể như không có chuyện gì mà xuất hiện trước mặt cô? Chẳng lẽ là vì cảm thấy cô từng hèn mọn thích anh nhiều năm, cho nên mới không còn chút cá tính, mặc cho anh thao túng cảm xúc của cô sao?

Đoạn đường kế tiếp, không ai lên tiếng.

Ba phút sau, xe ba bánh dừng trước cửa tiệm tạp hóa Mai Mai, nơi đó đông đúc người chen chúc, vây kín các cửa, không ai nhìn thấy gì bên trong, chỉ nghe tiếng ồn ào.

Mấy ông bà vây xem mồm năm miệng mười: “Trần Phi chết tiệt cưới hai bà vợ. Tội nghiệp Lâm Đào, ngày ngày chăm sóc cha mẹ chồng, làm việc vặt, ai ngờ Trần Phi lại ở ngoài cưới vợ, bây giờ cô vợ kia mang thai, đã gây náo loạn tới tận cửa rồi!”

“Lâm Đào là chị họ của luật sư Chu phải không? Trừng Trừng giỏi như vậy, chắc chắn có thể lấy lại công bằng cho Lâm Đào.”

“Tới rồi tới rồi, Trừng Trừng về rồi.”

Chu Chức Trừng cười chào hỏi mấy ông bà bên ngoài, dẫn ba người của Minh Địch chen vào nhà.

Có một bà cụ chú ý tới ba người đi sau Chu Chức Trừng: “Sao hôm nay có mấy luật sư mới hả?”

Chú lái xe ba bánh nghẹn một bụng lửa giận, bĩu môi ghét bỏ: “Luật sư Chu nói là mấy luật sư ở thành phố lớn tới, kiêu ngạo lắm, ngồi xe ba bánh của tôi mà ngại đông ngại tây.”

Bà kia nghe xong cũng giận: “Ăn mặc ra hình ra dạng có ích gì, nhìn thấy là biết loại luật sư kiếm tiền bẩn thỉu, vô lương tâm.”

Một bà khác nói: “Đúng đúng đúng, con gái tôi nói với tôi, có rất nhiều luật sư lừa dối lấy tiền, không làm gì mà tính phí mấy ngàn đồng.”

Lục Hợp đi cuối cùng, nghe những lời dè bỉu của họ, không biết nên cười họ vô tri nông cạn hay vì sự sa sút của bản thân. Anh ta muốn nắm bắt cơ hội này để trụ chân, cũng muốn nhân cơ hội này tạo đột phá, thế nên mới đến cái công ty luật nhỏ ở huyện này, giao tiếp với những người th ô tục này.

Trong mắt một số luật sư, giới luật sư có sự khinh thường vô hình, luật bất thành văn.

Luật sư của các công ty vòng tròn đỏ*, vòng tròn vàng và các công ty lớn ở nước ngoài đứng vở trên đỉnh cao nhất, còn những luật sư tại các địa phương nhỏ thì chìm xuống đáy. Phần lớn bọn họ tốt nghiệp những trường luật bình thường, thậm chí còn chưa được giáo dục luật học có hệ thống, xuất thân không chính quy, dựa vào dũng cảm mà thi đậu kỳ thi pháp lý, đến các địa phương nhỏ làm luật sư. Các vụ án qua tay họ cơ bản cũng là những vụ việc vặt vãnh mà các công ty luật lớn không nhận. Về giao tiếp, những luật sư nổi tiếng càng không tiếp xúc với những khách hàng trình độ học vấn thấp, đại đa số những luật sư này cũng không có thu nhập bằng luật sư trong các công ty luật lớn.

(Chú thích: Các công ty vòng tròn đỏ đề cập đến tám TruyenHD hùng mạnh ở Trung Quốc. Khái niệm này được tạp chí The Lawyer đưa ra lần đầu tiên vào năm 2014, bao gồm: 1. TruyenHD; 2. TruyenHD; 3. TruyenHD; 4. Công ty luật Jingtian & Gong Cheng; 5. Công ty luật Jun He; 6. Mallesons King & Wood; 7. TruyenHD; 8. Công ty luật Fangda)

Vì thế Lục Hợp mới có cảm giác ưu việt tự nhiên, tốt nghiệp trường luật danh tiếng, làm việc trong một công ty luật hàng đầu trong nước đã là vượt qua hơn 90% sinh viên luật khác. Anh ta vốn có thể ở trong một thế giới luật cao cấp đầy thể diện khác, không c ần sa xuống đáy dể tra tấn chính mình, anh ta xem như mình đến tham gia biến hình.

Anh ta lại nghe một bà khác bồi thêm một câu: “Vẫn là Trừng Trừng chúng ta tốt, giỏi hơn mấy luật sư ở Bắc thành này.”

Anh ta âm thầm cười khẩy, người ở huyện đúng ngu dốt, họ không biết vòng vàng vòng đỏ gì, cũng không biết gì là luật sư xuất thân từ trường danh tiếng, ếch ngồi đáy giếng mà cho rằng luật sư Chu là giỏi giang. Nếu Chu Chức Trừng thật sự giỏi thế sao cô ta không ở lại công ty luật? Ngược lại rúc về nông thôn làm luật sư tố tụng, làm những chuyện vặt vãnh, không hề có vụ án nào khó khăn.

Chỉ có kẻ đào binh và kẻ thất bại mới đắm mình sa đọa ở thành phố tuyến 18 mà làm luật sư.