- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Kiềm Chế Được
- Chương 36-1
Không Kiềm Chế Được
Chương 36-1
Chương 36.1:
Một giây này như kéo dài vô hạn.
Phòng khách tĩnh mịch đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Đây là lần đầu tiên Nam Hạ thấy Cố Thâm để lộ nửa người trước mặt cô.
Từ góc độ của cô, toàn bộ biểu tình cứng nhắc của anh đều được thu vào mắt.
Vành tai cô nóng lên, lướt nhìn cả người anh một lần, nhanh chóng dời mắt, ấp úng bỏ chạy: "Em vào phòng cất đồ."
Đóng cửa lại.
Tựa lưng vào cửa, Nam Hạ vội vàng đè lại nhịp tim đang mãnh liệt gấp gáp, qua một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại.
Mặc dù đã gần gũi ôm hôn anh nhiều lần, mỗi lần đều là tựa vào l*иg ngực rắn chắc đó nhưng cô vẫn không chịu nổi xúc động khi trực tiếp nhìn thấy cơ ngực nam tính kia.
Thực sự là gợi cảm muốn chết.
Hình ảnh đó cứ hiện lên thật rõ nét trong tâm trí cô, muốn nghĩ đến chuyện khác cũng không được.
Qua một lúc sau, Cố Thâm từ bên ngoài gõ cửa, thanh âm cũng rất bình tĩnh: "Đi tắm."
Nam Hạ đáp lời, trong tay vừa lúc đang cầm hai bộ nội y nóng bỏng sεメy.
Cô vội vào cất vào ngăn kéo, dùng mu bàn tay ôm lấy hai má, cố gắng trấn tĩnh mở cửa đi ra.
Lúc này Cố Thâm đã thay một bộ đồ thoải mái màu đen, đang trong bếp rót nước, nghe được động tĩnh liền dừng tay quan sát thần sắc của cô.
Nam Hạ đang cầm quần áo trong tay, chỉ phòng tắm: "Em đây, em đi tắm trước."
Cố Thâm ừ một tiếng.
*
Nước ấm từ vòi sen phun xuống.
Nam Hạ vươn tay điều chỉnh nhiệt độ thấp xuống một chút.
Căn hộ này của anh là hai phòng ngủ một phòng tắm, nếu đã quyết định ở chung thì tình huống như hôm nay nhất định sẽ không thiếu, cô cũng không cần khẩn trương, chỉ cần cố gắng thích nghi là được.
Hơn nữa chuyện đàn ông thi thoảng ở trong nhà để lộ thân thể cũng là chuyện bình thường thôi. Ngay cả ở nhà cũng không thoải mái thì cũng quá là ép buộc anh rồi.
Nam Hạ an ủi chính mình một lúc lâu, điều chỉnh tốt tâm tình. Sấy khô tóc xong, vì để tránh xấu hổ, vẫn khoác một chiếc áo len mỏng bên ngoài váy, chậm rãi đi ra ngoài.
TV trong phòng khách đang chiếu một cuộc thi eSports, liếc qua liền có cảm giác rất căng thẳng.
Cố Thâm mặt không đổi sắc ngồi trên ghế sofa, nghe tiếng động liền quay đầu nhìn cô.
Nam Hạ mặc một chiếc váy trắng bằng lụa dài qua gối, lộ ra chân nhỏ trắng nõn.
Cô khoác thêm một chiếc áo len xanh nhạt, nhìn qua liền cảm thấy thanh khiết vô cùng.
Mái tóc đen nhánh suôn mượt xõa dài đến hông, khuôn mặt không trang điểm thanh tú sạch sẽ.
Cố Thâm điều chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Lại đây."
Nam Hạ chậm rãi đi tới.
Trên bàn đá hoa cương trước mặt đã để sẵn một ly nước cho cô.
Anh hạ nhỏ tiếng TV.
Hình như Cố Thâm có điều muốn nói nhưng vẫn chưa biết bắt đầu thế nào.
Dừng lại vài giây, anh nhẹ nhàng nói: "Anh vừa rồi có chút bất cẩn. Là anh không suy nghĩ chu toàn, lần sau anh sẽ chú ý."
Biểu tình của anh vô cùng nghiêm túc, vừa nói vừa quan sát cô, phảng phất như lo lắng hành động của mình sẽ làm cô sợ.
Sao lại xin lỗi thế này?
Nam Hạ nhớ tới lời Hoa Vũ.
Cố Thâm vẫn không cùng cô tiến thêm một bước là bởi vì cô thật sao?
Là cô làm cho anh có cảm giác không thể chạm vào?
Sao có thể thế được nhỉ ?!
Lúc cô hôn anh cô cũng rất cố gắng chủ động thể hiện mà.
Hầu kết của Cố Thâm khẽ lăn lộn, hình như là đang rất khẩn trương đợi co trả lời.
Nam Hạ quyết định sẽ làm theo lời Hoa Vũ, cho anh một chút tín hiệu, để anh không cần cẩn thận từng li từng tí như vậy nữa.
Cô giả bộ tự nhiên uống một hớp nước: "Không sao, đây là nhà của anh mà, anh cứ thoải mái thôi."
Mi tâm Cố Thâm khẽ nhíu lại.
Nam Hạ nói thêm: "Nghĩa là, em không muốn sự xuất hiện của em ở đây làm anh cảm thấy không tự nhiên. Vừa rồi... cũng không có gì." Cố Thâm bật cười, anh đáp: "Được, anh hiểu."
Tiếng cười của anh mang theo ý trêu ghẹo rõ ràng, Nam Hạ không dám nhìn lên, chuyển mắt nhìn TV.
Lĩnh vực eSports này, cô xem không hiểu, đành nói: "Có thể chuyển kênh không?"
Cố Thâm đem điều khiển từ xa đưa cho cô, dựa người vào ghế.
Nam Hạ tùy ý chỉnh đến một chương trình phóng sự động vật hoang dã.
Ánh mắt của Cố Thâm vẫn dừng trên mặt cô, nhàn nhạt nói: "Chuyện này nói xong rồi, nói chuyện khác."
Ngón tay anh khẽ gõ lên đùi hai cái, bày ra một bộ dáng muốn tìm cô tính sổ.
Nam Hạ: "Sao vậy?"
Cố Thâm liếc cô: "Mới chuyển đến một thời gian đã vội vàng vứt anh ở xó nhà rồi chạy đi chơi?"
"..."
Cố Thâm nhỏ giọng kể tội như một oán phụ: "Hình như em quên mất em chuyển đến đây để làm gì rồi có phải không? Hay em cảm thấy... Chuyện em muốn theo đuổi anh là dễ như trở bàn tay rồi?"
Nam Hạ lập tức trả lời: "Không có, chuyện theo đuổi anh rất khó."
Cố Thâm dùng ánh mắt như muốn nói "Em đây là định dỗ trẻ con à?" mà nhìn cô.
Nam Hạ giải thích: "Làm gì mà đến mức ham chơi bỏ quên anh cơ chứ, chỉ là cùng Hoa Vũ ăn cơm sau đó thuận tiện mua ít đồ thôi. Hơn nữa em muốn mời Hoa Vũ ăn tối là vì muốn thỉnh giáo một chút, học hỏi xem làm thế nào để theo đuổi anh."
Cái bộ dạng ngoan ngoãn nhu thuận này...
Thanh âm Cố Thâm mang theo ý cười: "Vậy hả? Vậy em học được cái gì rồi?"
"...."
Nam Hạ trầm mặc.
Vừa rồi gấp gáp giải thích lại quên mất chuyện này, bây giờ biết phải giải thích làm sao đây?
Nam Hạ: "Không có gì."
Cô quyết định đem toàn bộ chuyện xấu giao cho Hoa Vũ: "Cái gì mà hoa hồng, bong bóng các thứ. Đều quá sến súa, trách không được theo đuổi Bình Trác lâu như vậy mà vẫn không thành công."
Cố Thâm:...
Anh vừa nghe liền biết Nam Hạ nói dối, bất quá khuôn mặt cô lại vô cùng nghiêm túc, khiến anh cũng không nỡ vạch trần.
Cũng không biết cô đang mưu đồ bí mật cái gì.
Bất quá sinh nhật anh cũng đã sắp tới, anh mơ hồ đoán được cô muốn cho anh bất ngờ vào ngày sinh nhật.
Nhưng anh cũng sẽ không đào sâu chuyện này, cứ để cô tùy ý thôi.
Cố Thâm vươn tay đem Nam Hạ đặt lên đùi.
Thân thể cô vừa thơm vừa mềm, ngọt ngào tựa vào lòng anh.
Cố Thâm hít một hơi thật sâu hương tóc ngòn ngọt thoang thoảng của cô: "Về sau nếu muốn ra ngoài chơi thì phải về sớm một chút có biết không? Trước 10 giờ là nên về rồi. Còn có muốn về thì cứ gọi cho anh, anh đi đón em, nếu không anh sẽ không an tâm."
Trải qua sự kiện cô bị quấy rối lần trước, đáy lòng anh vẫn chưa buông được lo lắng.
Nếu hôm nay cô một mực nhắn tin nói muốn tự mình trở về sớm thì anh cũng đã sớm ra cửa đón người rồi.
Nam Hạ ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Cố Thâm hôn trán cô một cái: "Đi ngủ đi."
Anh đối với cô vẫn giống như trước, không có động tác gì quá đặc biệt.
Nam Hạ cũng đáp lễ, hôn lên má anh một cái, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
*
Tuần này công việc khá bận rộn.
Hai tuần nữa là hạn cuối để nộp bản thiết kế cho bộ sưu tập xuân hè, số lượng nhân viên của bộ phận thiết kế ở lại tăng ca càng lúc càng đông.
Lâm Man Man mỗi ngày đều giao cho Nam Hạ chỉnh sửa từ hai đến ba bản thiết kế, may mắn là bút lực của Nam Hạ vừa vững vừa nhanh. Bằng không... Cô thật sự không có thời gian để vẽ các thiết kế của mình.
Bận rộn một tuần rốt cuộc cũng xong.
Thứ sáu Nam Hạ tan làm trước, trở về nhà làm cơm tối.
Cố Thâm về muộn hơn một chút, vừa vào cửa liền nghe được trong phòng bếp có động tĩnh, anh suýt chút nữa theo thói quen tưởng dì giúp việc đang ở đây.
Sau đó liền thấy trước cửa phòng bếp hiện ra một bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp cùng khuôn mặt trái xoan thanh thuần.
"Anh về rồi sao?"
Thanh âm của cô có chút lớn hơn bình thường nhưng vẫn bị lẫn vào tiếng máy hút mùi ồ ồ trong bếp, anh chỉ mơ hồ nghe được những lời này.
Anh đổi giày, đi thẳng vào phòng bếp: "Có cần anh giúp một tay không?"
"Vậy anh giúp em bưng đồ ăn ra bàn đi.", Nam Hạ tắt máy hút mùi, thanh âm trong trẻo nói.
Cô làm cá hấp, xào bông cải xanh với tôm nõn, trộn salad rong biển chua ngọt, còn có canh trứng cà chưa.
Cố Thâm giúp cô bưng từng món ra bàn, đáy lòng có chút ấm áp.
Có rất nhiều chuyện từ lúc quyết định ở cùng nhau đã thay đổi.
Trước đây anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày tan tầm về nhà có thể nhìn thấy cô, còn có thể ăn được bữa cơm cô nấu.
Hai người đi tới bàn ăn.
Nam Hạ vẫn còn đang mang tạp dề, trên trán có một tầng mồ hôi mịn.
Cố Thâm đi tới giúp cô cởi tạp dề, lấy khăn giấy thay cô lau mồ hôi.
Nam Hạ ngồi xuống ghế, cả người hơi dựa ra lưng ghế, ngửa đầu nhìn anh.
Cố Thâm đem vứt khăn giấy vào thùng rác, đem tạp dề cất đúng chỗ, sau đó mới từ phòng bếp trở lại, ở sau lưng cô dùng lực đạo nhẹ nhàng xoa bóp vai Nam Hạ.
"Về sau cứ để dì giúp việc xử lý chuyện cơm nước là được. Thật sự nghĩ anh để em đến đây là vì muốn em theo đuổi anh?"
Nam Hạ nhìn đáy mắt ấm áp của anh, kéo hai tay anh nắm chặt: "Là em muốn làm cơm cho anh. Hơn nữa cũng không có gì phiền phức, mấy món này cũng rất đơn giản, em chỉ cần làm một chút là xong."
Cố Thâm cúi đầu hôn trán cô một cái: "Vậy về sau thi thoảng làm là được."
Nam Hạ gật đầu: "Được."
Lúc ăn cơm, Nam Hạ hỏi Cố Thâm chủ nhật có bận việc gì không.
Chủ nhật này là sinh nhật anh.
Cố Thâm đương nhiên đã sớm chừa lại ngày này, toàn bộ công việc đều đẩy sang ngày khác, mấy hôm nay cũng cật lực xử lý rồi.
Nam Hạ nhìn anh, hai mắt lấp lánh như suối nước trong trẻo: "Vậy anh có thể dùng motor cho em đi hóng gió được không?"
Đã lâu không được cùng anh đi hóng gió như vậy.
Cô rất hoài niệm cảm giác ngày đó cùng anh đuổi theo mặt trời lặn, gió thổi vun vυ"t bên tai.
Ánh mắt thâm thúy của Cố Thâm nhìn cô: "Cũng được, nhưng em phải chú ý mặc ấm một chút, lúc này thời tiết có chút lạnh."
Đã vào tháng 12, mùa đông cũng tới rồi.
Nam Hạ suиɠ sướиɠ gật đầu.
Cố Thâm hỏi: "Muốn đi đâu?"
Nam Hạ chớp mắt nhìn anh: "Đi đâu cũng được. Cho dù là chân trời góc bể thì em đều theo anh."
Cố Thâm cười cười: "Miệng em hôm nay sao lại ngọt như vậy."
*
Mọi người đoán thử coi nữ chính sẽ tặng quà sinh nhật cho nam chính kiểu gì? :)))
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Kiềm Chế Được
- Chương 36-1