Chương 24-1

Chương 24.1:

Nam Hạ giảo hoạt cười vui vẻ.

Cố Thâm nhìn cô cao hứng cũng yêu chiều xoa đầu cô: "Biết trêu vào lửa bị thì bị thế nào không?"

Nam Hạ thôi không đùa nữa, đẩy anh một cái, nghiêm túc: "Cái bộ đồ này của anh đoán chừng đã mặc mấy ngày trời rồi, còn không biết đi đổi đi."

Nam nhân nào cũng vậy, không có ai quản liền chẳng ra làm sao, chỉ cần ngửi thấy không có mùi khó chịu liền cứ vậy mà mặc lên người, đúng là khiến người ta nhức đầu.

Nam Hạ vào phòng ngủ tìm ra một bộ quần áo màu xám bạc, đem tới cho anh: "Nhanh đi thay đi."

Đã lâu không bị quản thúc thế này, Cố Thâm cười cười, nhận lấy: "Được."

Anh lại nhìn cô, không nhúc nhích.

Cổ áo anh đang mặc đã bị cô tháo bớt một nút, để lộ ra da thịt màu đồng cường tráng cùng đường nét xương quai xanh rõ ràng.

Phòng khách được thiết kế đón ánh sáng tự nhiên rất tốt, Nam Hạ có cảm tưởng mình có thể khắc họa rất rõ từng đường nét ẩn hiện kia.

Anh nhìn theo ánh mắt cô: "Muốn nhìn cái gì?"

Nam Hạ hít một hơi, vô thức nuốt nước bọt: "Không."

Cô định xoay lưng quay trở vào phòng ngủ, vừa mới đi hai bước đã bị Cố Thâm chặn lại, suýt nữa thì va phải ngực anh.

Nam Hạ biết, anh là cố ý.

Khóe môi anh cong cong, giọng nói thiếu đòn: "Chạy cái gì? Không phải là muốn cởi giúp tôi sao?"

"...."

Cái thanh âm này, đúng là gợi cảm đến chết người.

Nam Hạ ngẩng đầu.

Trên tay anh tùy ý cầm bộ quần áo màu xám bạc, ẩn ẩn chút lưu manh nhìn cô, lông mày nhướng lên, như sớm biết cô nhất định không dám làm cho nên mới khıêυ khí©h một chút.

Nam Hạ chớp mắt: "Rất muốn em cởϊ qυầи áo anh sao?"

Thanh âm của cô rất bình tĩnh, giống như nhắc đến một chuyện vặt vãnh.

Cố Thâm bày ra động tác mời chào: "Đúng."

Nam Hạ tiến sát vào lòng anh, gật đầu: "Được."

Cô tự tay tháo nút áo thứ hai của anh.

Động tác của cô rất chậm, đầu ngón tay cũng khẽ run lên, vừa cởi vừa nhìn phản ứng của anh.

Cố Thâm cúi đầu nhìn cô, không có phản ứng gì khác.

Nam Hạ tiếp tục, lớn mật cởi thêm một nút nữa.

Toàn bộ vòm ngực mạnh mẽ của anh đã lộ ra, mơ hồ có thể thấy được đường nét cơ ngực rõ ràng.

Tia sáng từ cửa sổ kính chiếu vào, lan tràn trên sàn gỗ xám lạnh, cũng vừa vặn rọi vào chân Nam Hạ.

Cô cảm thấy cả người từ đó cũng nóng lên theo.

Cố Thâm vẫn an tĩnh nhìn cô, biểu tình ý vị sâu xa, phảng phất bảo cô tiếp tục, cũng giống như đang cười cô nhất định không dám tiếp.

Nam Hạ chuyển tay, chạm đến một nút áo nữa, hít một hơi sâu.

Cố Thâm cười trầm trầm: "Sao lại không dám nữa rồi?"

Theo lẽ bình thường, Nam Hạ nhất định sẽ bị giọng điệu của anh khích tướng, bất quá lúc này cô đang đối diện với cảnh xuân mĩ lệ, cả khuôn mặt cũng đều nóng lên, có chút không kiên trì nổi.

Cô lùi lại một bước: "Không phải không dám, mà là..."

Nam Hạ liếc nhìn khóe môi đang kiêu ngạo cong lên của anh, nghiêm túc nói: "Em là đang theo đuổi anh. Còn chưa theo đuổi được thì phải chừng mực, không thể quá phận với anh."

Cố Thâm: ?

Nam Hạ: "Đợi em theo đuổi thành công rồi nói tiếp, bây giờ thế này thì cũng quá là chiếm tiện nghi của anh..."

Nam Hạ lại nghẹn lời, gò má nóng cháy lan đến cả mang tai.

Trời ơi!

Cô đang nói cái gì vậy!

Cố Thâm nhịn cười đến phát run.

Nam Hạ nói một câu: "Em đi thu dọn tủ quần áo cho anh." rồi bỏ chạy vào phòng ngủ.

*

Tủ quần áo trong phòng ngủ gọn gàng, chỉnh tề, phân loại ngay ngắn, nhìn qua liền biết bình thường là có người định kì dọn dẹp.

Xem ra cô cũng không thể làm gì thêm.

Nhưng đã dùng cái cớ này, cũng nên làm chút việc có ích, bằng không... Không có sức thuyết phục.

Nam Hạ chọn vài bộ quần áo, thay anh phối hợp thật tốt, treo lên thanh treo bên ngoài, để anh đỡ mất thời gian chọn lựa.

Cố Thâm vừa đổi sang bộ quần áo xám bạc kia, gõ cửa tiến vào.

Cái người này thật sự rất hợp với màu này, khí chất phóng khoáng không chịu gò bó càng được bộc lộ rõ ràng hơn.

Nam Hạ nhìn anh đến ngẩn người.

Cố Thâm không biết xấu hổ, nói: "Nhìn đến say mê rồi?"

Nam Hạ ho nhẹ một tiếng: "Em đã phối sẵn quần áo cho anh rồi, đến lúc cần chỉ cần trực tiếp thay thôi."

Cố Thâm ừ một tiếng.

Nam Hạ nhận lấy bộ đồ anh vừa đổi, đi vào phòng giặt cho toàn bộ rổ đồ bẩn vào máy giặt.

Cố Thâm suиɠ sướиɠ theo sát ở sau lưng cô, nhìn đồng hồ: "Có đói không?"

Giằng co một chút liền tới trưa rồi.

Nam Hạ khởi động máy giặt, cũng liếc qua đồng hồ treo tường: "Ăn đồ ăn ngoài nhiều cũng không tốt, để em nấu cho anh. Thời gian cũng còn sớm, cùng nhau đi siêu thị nhé?"

Cố Thâm hỏi: "Em biết nấu cơm?"

Nam Hạ gật đầu: "Ở nước ngoài cũng có học qua một chút, không thể để bản thân chết đói được."

Vẻ nhàn nhã đầy tiếu ý của Cố Thâm chợt dừng lại, anh gật đầu, tận lực dùng thanh âm bình tĩnh nói: "Tốt."

Như bình thường, anh nhất định sẽ oán giận nói phiền toái, chưa đến một giờ liền phải đổi quần áo hai lần nhưng lần này anh lại không nói gì cả.

Hai người thay đồ, cùng nhau đến siêu thị.

Cuối tuần siêu thị rất đông người, rất nhiều quầy hàng phải xếp hàng mới mua được.

Cố Thâm đẩy xe đẩy, Nam Hạ đi bên cạnh anh.

Đến quầy thịt, Nam Hạ hỏi anh: "Có muốn ăn thịt cừu không? Em nhớ anh đi ăn đồ nướng thích ăn thịt cừu nhất."

Cố Thâm: "Được."

Biểu tình của anh bình tĩnh như thường nhưng không hiểu sao Nam Hạ lại có cảm giác tâm trạng của anh không tốt.

Cô tự tay nấu cơm cho anh, đáng lẽ anh phải vui vẻ mới đúng chứ?

Hay vì tranh thủ xử lý công việc để trở về sớm nên anh mệt mỏi, tâm tình không cao hứng?

Nghĩ vậy, Nam Hạ quyết định không làm phiền anh nữa, tự mình lựa chọn.

Cố Thâm nhìn cô đem thịt, rau xanh, trứng gà, hoa quả cùng gia vị các loại bỏ vào xe đẩy, bỗng nhiên có chút hoài niệm cảm giác này.

Lúc học đại học, anh thích nhất là cùng Nam Hạ dạo siêu thị.

Về sau anh thật sự thuê một căn hộ ở gần trường, tuy Nam Hạ chưa từng lưu lại đêm nào nhưng giờ nghỉ trưa hoặc những ngày không có lớp cũng sẽ ghé qua. Đôi khi bọn họ sẽ cùng nhau đi siêu thị, Nam Hạ sẽ giúp anh sắm sửa mấy loại vật dụng các thứ.

Kem đánh răng hương bạc hà, sữa rửa mặt, bàn chải đánh răng... cùng các loại đồ đạc linh tinh khác, anh đều thích cô tự tay chọn cho mình.

Khi đó cô cũng không biết nấu cơm, tủ lạnh thường thường chỉ có mì ăn liền cùng trứng gà, là cô sợ anh đói nên chuẩn bị một chút. Cô cũng không có thói quen ăn vặt, trong nhà chỉ có mấy hũ kẹo bạc hà cùng kẹo cao su, cũng là chuẩn bị cho anh.

Nam Hạ không thích mùi thuốc lá, mỗi lần anh hút thuốc xong đều sẽ ngậm kẹo rồi mới hôn cô.

Mỗi lần cùng cô đi siêu thị, nhìn cô bận rộn lựa chọn anh đều nghĩ tới về sau cô và anh sẽ ở cùng một nơi, cả đời cô sẽ giúp anh mua sắm, cùng chuẩn bị chu đáo như thế...

Đáy lòng vốn đang khó chịu cứ vậy mà an yên...

Có thể gặp lại cô, lại cùng cô dạo siêu thị đã là chuyện bất khả tư nghị, suốt một đoạn thời gian kia anh đều không dám nghĩ tới, cần gì phải tính toán trước đây cô có cùng nam nhân khác làm những thứ này hay không...

Đi đến quầy giày dép, Nam Hạ chọn một đôi dép nữ đi trong nhà, dự định sẽ để lại Phồn Duyệt.

Nhìn cô do dự mãi không chọn được kiểu dáng, Cố Thâm đùa một câu: "Mua toàn bộ thì khỏi phải tốn công lựa chọn?"

Tâm tình của anh cuối cùng cũng khôi phục lại.

Nam Hạ thản nhiên đáp: "Em mang một đôi, còn lại là để cho các nữ nhân hay đến nhà anh?"

Cái này cũng quá là tính toán rồi.

Cố Thâm bật cười: "Được, của em một đôi, còn lại để cho các cô ấy mỗi người một đôi."

Vừa lúc có một vị trung niên tầm hơn năm mươi tuổi đi ngang qua, nghe được mấy lời của bọn họ, lộ rõ vẻ mặt kinh hãi, vội vàng tránh ra xa, còn cẩn thận nhìn Nam Hạ mấy lần.

Cố Thâm cười thành tiếng.

Nam Hạ ảo não: "Anh còn cười."

Cố Thâm càng cười đến mức run cả người.

Lúc xếp hàng tính tiền lại tình cờ gặp lại ông chú trung niên kia, ông đứng ngay trước Nam Hạ, không ngừng thở dài: "Giới trẻ bây giờ..."

Nam Hạ:...

Cố Thâm một chút ngại ngùng cũng không có, còn cầm lấy đôi dép trong xe đẩy, trêu ghẹo nói: "Hay thôi chỉ mua một đôi này cho em thôi, không cần những nữ nhân kia nữa.", còn mặt dày nói với vị trung niên kia, "Đại thúc, chú thấy thế nào?"

Người kia không thèm trả lời anh.

Ngược lại, Nam Hạ tức giận, náo loạn với anh: "Không được, không cho mấy người kia mang chung dép với em."

Cố Thâm cười ngất.

Đến lúc trả tiền, Cố Thâm thản nhiên lấy điện thoại ra để quét mã tính tiền, Nam Hạ chặn lại: "Để em."

Cố Thâm chớp mắt.

Nam Hạ ý thức được tật xấu của mình, khéo léo thả tay ra, lùi ra một chút.

Cố Thâm khẽ cười, đem điện thoại quét mã.