Không Kết Hôn Nhĩ Nhĩ

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trử gia nữ nhi hệ liệt – TRUYỆN THỨ HAI: KHÔNG KẾT HÔN NHĨ NHĨ Editor: Thảo, Catstreet792, pé Ying, pé Thảo (thocondethuong1989), và A Tà Cô là thư ký cùng bạn trai là tổng tài kết giao ở chung với nh …
Xem Thêm

Chương 8
Nghe thấy tên Lôi Cánh, phụ tử hai người biểu tình nhất thời đều tràn ngập phẫn nộ cùng oán hận, bởi vì nếu không phải tên kia gây làm khó dễ, trong một năm này, bọn họ phụ tử làm sao có thể nghèo túng đến mức ngày ba bữa cơm cũng không đủ, hiện tại thậm chí ngay cả nơi ở đều không có? Tên kia thật sự thực đáng chết! Nữ nhi dưỡng lớn như vậy dùng làm cái gì nha? Đương nhiên là vì phải kiếm tiền hiếu kính phụ thân này nha, tên họ Lôi kia lại không phải họ Lâm, dựa vào cái gì mà quản chuyện của Lâm gia bọn họ? “Hóa ra ngươi là lão bà của tên kia.” Lâm gia phụ tử thân thủ mở miệng nói chuyện, trong mắt tràn ngập tối tăm, trong bãi đỗ xe ánh đèn mờ ảo, càng thêm có vẻ không có hảo ý. Tuy rằng đối phương là trưởng bối, nhưng Trử Nhĩ Nhĩ tuyệt không muốn lễ phép cùng tôn trọng hắn. “Đúng vậy.” Cô mặt không chút thay đổi gật đầu nói,“Cho nên các người có thể không cần lo lắng chúng ta không có tiền,chỉ cần nói cho ta biết, các người muốn bao nhiêu, sau đó thả chúng ta trở về chuẩn bị tiền là được.” “Mặc kệ chúng ta muốn bao nhiêu, các ngươi đều cấp?” Lâm phụ hí mắt nói. “Chỉ cần không quá mức cho phép là được.” “Cái gọi là mức cho phép là bao nhiêu?” Con nhịn không được mở miệng nói,“Một trăm ngàn? Hay là hai ngàn vạn?” Lâm Ánh Nhu nghe vậy kinh ngạc trợn to hai mắt, còn không kịp mở miệng nói cái gì, chợt nghe lâm phụ tiếp lời con thanh âm sau nói: “Các ngươi là người có tiền như vậy, chuẩn bị một, hai triệu hẳn là không làm khó được các ngươi đi?” “Ối! Cô khó có thể tin bật thốt kêu lên, quả thực không thể tin được hắn sẽ nói như vậy. Một, hai triệu? Trử Nhĩ Nhĩ sửng sốt một chút, cũng không dự đoán được hắn sẽ có long tham như vậy, dám đem công phu sư tử ngoạm đến con số hàng “Triệu” này. “Lão nhân gia dã tâm tốt nhất không nên quá lớn.” Cô nói. “Không, lão ba ta nói đúng đấy, các ngươi có tiền như vậy, công ty lớn như vậy, lại ở tại hào trạch lý, một, hai triệu căn bản là không làm khó được các ngươi.” Tên con hai mắt sáng lên, một bộ giống như đang tưởng tượng tiền đang từ trên trời rơi ngay xuống trước mặt hắn. “Lôi đại ca sẽ không trả tiền cho các người, tôi sẽ không để cho anh ấy trả.” Lâm Ánh Nhu đột nhiên mở miệng, kiên định nói. “Ngươi nói cái gì?” Hắn giận không thể át, dùng sức đẩy muội muội một chút, tức giận mắng. Lâm Ánh Nhu bị đẩy về phía sau lui hai bước, nhưng trên mặt không có lộ ra biểu tình e ngại gì, chỉ có kiên định. “Tôi sẽ không để cho Lôi đại ca lấy một xu nào ra cho các người hết.” Cô không ngại lại nói. “Ngươi người này!” Nam nhân giơ tay lên muốn đánh muội muội. “Dừng tay!” Trử Nhĩ Nhĩ rống giận kêu lên.“Nếu anh dám đánh cô ấy, tôi cam đoan anh một xu cũng lấy không được, tôi còn tới đồn cảnh sát tố cáo anh làm người bị thương.” Nghe được đồn cảnh sát ba chữ kia, tên đại ca lưu manh thoáng chần chờ một chút. “Vậy người nhà ngươi sẽ trả tiền chứ?” Lâm gia phụ thân lại lần nữa mở miệng nói chuyện. “Vậy còn xem các ngươi muốn bao nhiêu.” Xác định tên đại ca lưu manh sẽ không động thủ lần nữa, Trử Nhĩ Nhĩ nhìn về phía hắn nói. “Trử tỷ, không cần cho bọn hắn tiền.” Lâm Ánh Nhu cầu xin nói, nhưng không có người để ý đến cô. “Năm trăm ngàn.” Lâm gia phụ thân nói. Trử Nhĩ Nhĩ khinh chọn hạ mày, không nghĩ tới hắn nói ra con số sẽ thấp hơn con số ban đầu nhiều như vậy, không biết hắn đang có chủ ý gì? Cô hoài nghi phó độ. “Lão ba, ba vừa mới không phải nói bọn họ nhiều tiền, một, hai triệu không làm khó được bọn họ sao? Vì sao không lấy nhiều một chút?” Lưu manh đại ca phát ra tiếng bất mãn. “Ngươi không cần lắm mồm,” Lâm phụ đối con nói, sau đó hỏi Trử Nhĩ Nhĩ,“Thế nào, có được không?” Cô thoáng suy tư một chút, sau đó gật đầu.“Hảo.” “Ta muốn các ngươi ngày mai trước chín giờ đem tiền chuẩn bị tốt.” Lâm gia phụ thân nói. Trử Nhĩ Nhĩ gật gật đầu, dắt tay Lâm Ánh Nhu . “Vậy hiện tại chúng ta có thể đi rồi chứ?” “Cô không thể đi.” Đáp án ngoài mong đợi làm cho Trử Nhĩ Nhĩ đột nhiên giật mình, Lâm Ánh Nhu còn lại là cả người cứng ngắc. “Ánh Nhu, con trở về nói với tên kia, kêu hắn đem tiền chuẩn bị tốt, ở đây , ba sẽ hảo hảo chiêu đãi lão bà hắn, kêu hắn yên tâm.” Lâm phụ giả ý ôn nhu đối nữ nhi nói. “Không!” Lâm Ánh Nhu kích động kêu lên,“Ba, van cầu ba để cho Trử tỷ trở về, con sẽ lưu lại, con sẽ không chạy trốn, con xin ba.” “Ngươi không trốn thì có ích lợi gì, nếu bọn họ đột nhiên thay đổi chủ ý mặc kệ sự sống chết của ngươi vậy làm sao bây giờ? Nhưng nếu lưu lại nữ nhân này sẽ không giống nhau, tên kia không thể ngay cả chính mình lão bà cũng không quản đi?” Lưu manh đại ca hắc hắc cười nói, siêu cấp bội phục lão ba nghĩ chu đáo như vậy, thật sự là quá lợi hại. Nguyên lai bọn họ là có chủ ý như vậy, cho nên mới không có công phu sư tử ngoạm, Trử Nhĩ Nhĩ rốt cục bừng tỉnh đại ngộ hiểu được.Hai phụ tử vô lương tâm này từ đầu tới đuôi đều muốn là tiền, có tiền, tự nhiên càng nhiều càng tốt, nhưng là bởi vì muốn giữ cô làm con tin, mà không khéo lại là một phụ nữ đang có thai, để tránh đêm dài lắm mộng, tỉ sinh chi tiết, bọn họ chỉ có thể nghĩ ra một kế sách mà trong thời gian ngắn nhất có tiền, năm trăm ngàn đúng là con số hợp lý. “Các ngươi có biết như vậy là bắt cóc không?” Cô nhìn phụ tử kia nói. “Chúng ta có trói cột cô sao? Chính là muốn mời cô đến chỗ chúng tôi làm khách một buổi tối mà thôi.” “Kèm hai bên tôi, làm cho tôi mất đi hành động tự chủ chính là bắt cóc.” “Cho dù là như vậy cũng được, Ánh Nhu, con sẽ đi báo cảnh sát tới bắt ba ba cùng ca ca sao? Con sẽ không làm vậy, đúng hay không? Ta dù sao cũng là ba ngươi, hơn nữa –” Lâm phụ thần tình hung ác, lãnh liệt nói:“Đến lúc đó hỗn loạn cô ta hoặc đứa nhỏ trong bụng cô ta xảy ra chuyện gì, sẽ không phải lỗi của chúng ta, ngươi tốt nhất cũng cùng tên họ Lôi kia nói một tiếng.” Hảo một tên ti bỉ vô sỉ! Trử Nhĩ Nhĩ thật sự không nghĩ ra bà bà năm đó làm sao có thể yêu thượng hắn, còn cùng hắn sinh hạ Ánh Nhu ? Chẳng lẽ cũng chỉ bởi vì hắn bộ dạng coi như lóa mắt người khác sao? Lúc đó chẳng phải bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa. “Tôi sẽ không để Trử tỷ lưu lại đây mà bản thân rời đi, nếu Trử tỷ không thể đi, tôi cũng muốn lưu lại.” Lâm Ánh Nhu nhanh chóng nói, vẻ mặt cùng ngữ khí đều kiên định giống nhau. “Ngươi người này –” Lưu manh đại ca lại muốn đối tiểu muội huy quyền tướng hướng, lại làm cho phụ thân quát bảo ngưng lại. “Tùy ngươi, muốn lưu ngươi liền lưu đi, dù sao di động thực hiện đại, cũng có thể thông tri tên kia, hiện tại lên xe.” Nhận được điện thoại của lão bà gọi tới muốn anh chuẩn bị năm trăm ngàn tiền chuộc, Lôi Cánh ngay từ đầu còn tưởng rằng Trử Nhĩ Nhĩ là đang cùng anh nói giỡn, bởi vì trong điện thoại thanh âm của cô một chút khẩn trương đều không có, thẳng đến khi điện thoại thay đổi người tiếp, đổi đến giọng nghẹn ngào cùng sám hối của Lâm Ánh Nhu, lúc này anh mới biết đây không phải một trò đùa. Anh giận dữ, lo lắng, lo sợ lại phẫn nộ. Anh thật sự nghĩ không ra vì sao? Anh chẳng qua một lần nhất thời có việc, không thể bồi cô cùng nhau tan tầm về nhà, như thế nào lại phát sinh loại sự tình này? Họ Lâm kia lưu manh phụ tử, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua bọn họ ! Không chút do dự, anh lập tức cầm lấy điện thoại báo cảnh sát xử lý. Anh không phải không có nghe rõ ràng Lâm Ánh Nhu trong điện thoại trung nói rõ không cho phép báo cảnh sát uy hϊếp, cũng không phải không lo lắng cho an toàn của cô cùng đứa nhỏ trong bụng mới làm như vậy, mà là anh có thể cảm nhận được ngữ khí của cô khi nói chuyện rất lạnh tĩnh, bình tĩnh giống như việc phát sinh loại sự tình này nằm trong kế hoạch của cô, cô tuyệt không kinh ngạc, tựa hồ còn có chút hoan nghênh. Cùng một chỗ nhiều năm như vậy, lấy việc anh hiểu biết về cô, anh mơ hồ biết cô sẽ làm cái gì, hơn nữa hy vọng anh làm như thế nào. Trọng điểm là, bên cạnh cô còn có Ánh Nhu, theo sự quan sát trong một năm của anh về muội muội có một nửa huyết thống quan hệ này mà nói, Ánh Nhu tuyệt đối sẽ đánh cược tánh mạng bảo hộ tẩu tử tuyệt đối. Cho nên anh mới dám buông tay nhất bác. Lo lắng cùng sợ hãi là nhất định có, nhưng là ngoan ngoãn chỉ biết giao tiền chuộc sẽ không phải là anh. Nhìn cuộc sống của Lâm Ánh Nhu trước kia thì biết, hai người kia cơ bản là giống hệt nhau, không ai có thể cam đoan bọn họ sau khi tiêu hết tiền sẽ không quay đầu giở lại trò cũ. Anh tuyệt không cho phép loại sự tình này sẽ có cơ hội phát sinh lại, cho nên, nhất định phải trảm thảo trừ căn. Cảnh sát rất nhanh liền tới, sau khi nghe giải thích tất cả sự việc liền bắt đầu bố trí hết thảy, cũng lợi dụng vệ tinh định vị tìm được chỗ con tin, chuẩn bị công kiên cứu người. Lúc này là rạng sáng một chút, từ lúc anh nhận được điện thoại đến nay, đều đã quá năm giờ. Mỗi phút mỗi giây với anh mà nói đều là dày vò. Cô có khỏe không? Có bị thương hoặc đã bị kinh hách hay không? Trong bụng đứa nhỏ thì sao? Liệu có bình yên vô sự, hay là đã bị quấy nhiễu? Lúc này bình thường là thời gian cô đang ngủ ngon giấc, bây giờ có có ngủ được chút nào không? Anh hy vọng là không có, hi vọng cô không ngủ được, bởi vì khi cảnh sát tiến đến, như vậy cô mới không bị kinh hách. Anh hy vọng chính mình không có suy nghĩ sai, hi vọng ý tưởng của hai người thật sự là đồng nhất, hy vọng cô bình an vô sự. Cảnh sát bao quanh khu nhà đã bắt đầu đếm ngược thời gian để tiến vào, chuẩn bị đột nhập. Lôi Cánh thắc thỏm trong lòng, yết hầu cảm giác giật giật, đột nhiên cảm thấy khó thở.Cảnh sát bắt đầu đi tới phía trước, anh cũng đi theo về phía trước. “Chạm vào!” Rầm một tiếng, chiếc cửa không chắc chắn liền bị đẩy ra, một cảnh sát cầm súng một cước đá văng chiếc cửa ra, sau đó vài người cảnh sát liền nhanh chóng vọt vào trong phòng, lập tức trong phòng liền truyền ra một tiếng : “Cấm nhúc nhích”. Lôi Cánh lập tức xông lên phía trước, gạt bỏ một cảnh sát đang cầm súng quay lung tung tứ phía, trực tiếp vọt vào phòng trong. “Nhĩ Nhĩ!” Anh lớn tiếng gọi, hai mắt nhanh chóng đi tìm thân ảnh của cô. “Lão công?” Tiếng kêu nho nhỏ từ phía bên trái cánh cửa truyền đến, anh cực kỳ gấp gáp, lập tức xoay người chạy về phía lão bà. Cô đang an vị tại gian phòng ngủ duy nhất, hai bên tường là hai cảnh sát đang giơ sung, sắc mặt cô thanh tỉnh, hồng nhuận khỏe mạnh, mỉm cười đang ngóng nhìn anh. “Anh quả nhiên hiểu được tâm ý của em.” Cô cười với anh, thoạt nhìn tựa hồ thực vui vẻ. Lôi Cánh hoàn toàn nói không nên lời nói, phát không ra thanh âm, chỉ có thể nhìn không chớp mắt nhìn cô, sau đó đi về hướng cô, một tay ôm lấy cô ủng tiến trong lòng, run run, gắt gao đem cô thϊếp tựa vào trong lòng mình. Trử Nhĩ Nhĩ trên mặt tươi cười dần dần biến mất, đầu tiền là giật mình , sau đó chậm rãi áy náy, sám hối cùng đau lòng. Anh đem cô ôm vào lòng hảo nhanh, giống như muốn cô vĩnh viễn dính ở trên người anh, hoặc là cùng anh hòa hợp nhất thể, như vậy sẽ không lại làm cho cô chạy đến nơi nào mà anh không thể nhìn thấy, rơi vào nguy hiểm, những suy nghĩ trong đầu anh cô hoàn toàn hiểu được. “Thực xin lỗi.” Cô thân thủ ôm lại anh, thấp giọng nói nhẹ, bởi vì cô hoàn toàn không nghĩ tới cảm thụ của anh, không nghĩ tới anh sẽ lo lắng sợ hãi cỡ nào. Cô vẫn muốn giúp Ánh Nhu thoát khỏi cha và anh uy hϊếp, vừa vặn cơ hội tìm tới cửa, cô không nghĩ ngợi nhiều như vậy liền lập tức biết thời biết thế tương kế tựu kế, thiết hạ cạm bẫy bắt cóc làm cho hai phụ tự vô lương kia tự nhảy xuống đi, bọn họ quả nhiên trúng kế. Tuy rằng đó là một kế hoạch lâm thời mà nảy lòng tham, nhưng cô cũng không phải dạng hữu dũng vô mưu đến làm loạn. Cô phải làm như vậy, chính là có hai điểm hoàn toàn tự tin. Thứ nhất, cô tin tưởng Lôi Cánh nhất định có thể tìm được cô, nhất định có thể lý giải cô đang suy nghĩ cái gì, cho nên anh mới dám buông tay đi làm. Thứ hai, Ánh Nhu cũng nói qua, hai phụ tử kia chỉ có khi chân chính bị làm tức giận mới có thể động thủ, cho nên bọn họ chỉ cần ngoan ngoãn, trên cơ bản sẽ không có gì nguy hiểm, cho nên cô mới bình tĩnh như vậy. Chẳng qua, cô đã quên rằng hai điểm này Lôi Cánh cũng không hiểu được. Hơn nữa cho dù hiểu được, lấy thân phận một trượng phu cùng phụ thân, gặp phải loại sự tình này, anh làm sao có thể phóng tâm được đâu? Là lỗi của cô, cô thật sự không đứng ở lập trường của anh mà nghĩ tới chuyện này, hại anh như vậy lo lắng, cô thật sự hảo có lỗi, hảo thật có lỗi. “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Cô không ngừng mà đối anh nói, nghĩ đến anh vài giờ đã phải chịu dày vò như vậy mà hốc mắt đỏ lên ,“Thật sự là sai lầm, lão công, thực xin lỗi.” “Em không được làm anh sợ như vậy nữa.” mặt anh chôn ở gáy cô run run mà nói. “Hảo.” Cô lập tức trả lời, thanh âm cũng ách lên. “Không được tự lấy bản thân ra để làm nguy hiểm.” “Hảo.” “Em không được chạy đến nơi nào mà anh không tìm thấy.” “Hảo.” “Em thề đi.” “Em thề.” Anh lại gắt gao bế cô một chút, sau đó mới chậm rãi buông cô ra, ngẩng đầu lên nhìn cô.“Hôm nay buổi tối em làm cho anh già đi mười tuổi, em có biết không?” “Cho dù già đi một trăm tuổi, anh ở trong mắt em vĩnh viễn là tối suất.” Cô ôn nhu hôn anh một chút. Lôi Cánh dùng sức hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra, thẳng đến giờ phút này mới cảm giác tâm trí đang đề cao quả thật rơi xuống, không hề có cảm giác tâm bị treo ở giữa không trung, cũng mới nghĩ đến còn có một người nữa mà anh nên quan tâm. Anh quay đầu nhìn về phía bốn phía, không thấy được người muốn tìm, vì thế mở miệng hỏi lão bà. “Ánh Nhu đâu?” Anh nói. Nghe thấy anh hỏi, Trử Nhĩ Nhĩ lúc này mới nhớ lại cô em chồng cùng cô hoạn nạn có nhau “Cô ấy vừa rồi còn ở nơi này nha.” Hai người cùng liếc mắt một cái, Lôi Cánh giúp đỡ lão bà đang bụng to, thật cẩn thận tiêu sái đi ra ngoài phòng. Trong phòng vẫn tràn ngập nhân viên cảnh sát, hai gã Lâm thị phụ tử đang bị áp quỳ rạp trên mặt đất, hai tay bị còng tay phản khấu ở sau lưng, mà cảnh sát đã tìm được trong quần áo của bọn họ một túi tiền, trong ngăn kéo đồ bếp còn chứa thuốc phiện và một khẩu sung lục. Lâm Ánh Nhu ngây ra như phỗng đứng ở một bên, kinh ngạc nhìn sự việc trước mắt. Trử Nhĩ Nhĩ đi lên cầm tay cô, Lôi Cánh thân thủ đỡ lấy vai cô, cô liền chậm chạp quay đầu, mờ mịt nhìn về phía bọn họ, biểu tình đờ đẫn dại ra, qua hồi lâu, mới hơi hơi đối bọn họ xả ra một chút bi ai mỉm cười. Bi ai, nhưng là có giải thoát.Lâm thị phụ tử tàng trữ sung ống phi pháp, hút trích và tàng trữ thuốc phiện, bắt cóc con tin tống tiền cùng nhiều tội danh khác, chứng cứ xác thực không thể chối cãi, lại không biết hối cải khai báo nên lần lượt bị tòa xử án mười năm tù giam cùng tám năm mười tháng tù giam

Lâm Ánh Nhu từ trước tới nay luôn bị uy hϊếp cùng ác mộng, rốt cục đã có thể tạm biệt một đoạn lạc này rồi.

Nhưng Trử Nhĩ Nhĩ cũng rất ai thán, không biết lão công bởi vì sự việc kia liền sau đó đối cô thực bảo hộ quá độ, khi nào phương hưu a? Hơn nữa càng cận ngày sinh dự tính, bệnh tình này của anh liền càng nghiêm trọng.

Nhớ rõ tuần trước có một buổi tối, đại tỷ đến tìm cô lấy chút đồ, bởi vì người đã đã đến dưới lầu mới gọi điện thoại nói cho cô, cô nhận được điện thoại thực tự nhiên liền lập tức gật đầu nói:“Hảo, chờ em một chút, em hiện tại đang xuống .” Sau đó liền khẩn trương đi tiến trong phòng tắm.

Dập điện thoại, cầm lấy đồ cho đại tỷ, cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, thói quen liền nói với lão công đang ở trong phòng tắm tắm rửa : “Lão công, em đi xuống lầu một chút.”

“Cái gì?” Trong phòng tắm tiếng nước lập tức đình chỉ, truyền đến tiếng anh hỏi, đại khái là không có nghe rõ ràng lời của cô.

“Em đi xuống lầu một chút.” Cô nói lại lần nữa.

“Đi làm gì?” Thanh âm lập tức theo trong phòng tắm truyền ra.

“Lấy đồ cho chị cả.”

“Chờ anh một chút, anh cùng em đi xuống.” Anh nhanh chóng công đạo nói.

“Chị ấy đã đến rồi.”

“Em gọi điện thoại cho chị ấy, kêu chị ấy đợi một lát. ”

Nghe được anh nói như vậy, cô mới hậu tri hậu giác phát hiện bệnh anh lại phát tác.

“Chỉ có một chút đồ, không quá năm phút đồng hồ.” Cô nói.

“Anh và em cùng đi.” Anh kiên trì nói.

Cô có chút bất đắc dĩ, không nghĩ lên tiếng trả lời.

“Lão bà?” Không nghe thấy cô đáp lại, anh lập tức giương giọng kêu lên.

Cô bất đắc dĩ than nhẹ một hơi, đang định mở miệng trả lời anh : “Em đã biết”, thì cửa phòng tắm trước mắt bật mở, anh quang thân, trên người cùng trên đầu vẫn đang đầy bọt xà phòng , đột nhiên từ trong phòng tắm vọt ra.

Cô cứng họng nhìn anh, sửng sờ tại chỗ.

Anh nhìn thấy cô vẫn đang ở trong phòng, cũng ngây người một chút.

“Anh muốn đi đâu?” Cô hỏi anh.

“Tìm em.” Anh trả lời.

“Quang thân thể?” Cô hỏi lại.

Anh cúi nhìn thoáng qua thân thể trơn bóng của mình, mặt nhăn hạ mày nói:“Anh không nghĩ nhiều như vậy.”

“Như vậy sẽ bị trở thành biếи ŧɦái.” Cô nói.

Anh nhíu mày trong chốc lát, sau đó phiết phiết môi, thong thả tự giễu nói:“Anh biết.”

Cô phốc xích một tiếng, rốt cuộc khắc chế không được cười ra tiếng, toàn bộ cười không thể khống chế được.

Đương nhiên, sau đó cô vẫn là gọi điện thoại nói với đại tỷ dưới lầu, phiền cô chờ một lát, sau đó chờ Lưu Cánh vào phòng tắm rửa sạch bọt xà phòng trên người, mặc xong quần áo, lúc này mới cùng anh xuống lầu.

Cùng loại chuyện, kỳ thật nhiều không kể xiết.

Hiện tại cô chỉ hy vọng chờ đứa nhỏ sinh hạ sau, sự khẩn trương hề hề của anh, tật bảo hộ quá độ của anh có thể biến mất, như vậy thật là ông trời phù hộ.

Nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, cô đem tivi tắt đi, điều khiển từ xa quăng đến một bên, sau đó từ tay vịn sô pha cố hết sức đứng lên, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.

Hành động của cô thật là càng lúc càng khó khăn, hoàn hảo khoảng cách tời ngày sinh dự tính chỉ còn có một tuần, nếu không cô sớm hay muộn sẽ bởi vì hành động chính mình càng lúc càng ngốc mà buồn bực đến phát điên.

Thắt lưng hảo đau nha, chân cũng vậy, hảo hy vọng có người có thể giúp cô xoa bóp hoặc ấn nhấn một cái cả người đau nhức gân cốt, chỉ tiếc phụ nữ có thai mọi việc đều không nên.

Ai, thật hy vọng bảo bối trong bụng có thể sớm một chút đi ra nha.

Nhịn không được lại thở ra một hơi, cô bước vào trong phòng ngủ, lại đi được vài bước sau bỗng nhiên dừng lại, nghi hoặc cúi đầu nhìn chính mình bộ dáng mang thai tròn vo liếc mắt một cái.

Là ảo giác của cô sao?

Cô ngừng thở cẩn thận cảm giác, lại cái gì cũng không có cảm giác, quả nhiên là sai.

Lại thở ra một hơi, cô bước đi về phía trước, một trận co rút lại làm bàn chân cô cảm giác đau đớn đột nhiên đem cô quặc trụ, làm cô không khỏi ôm bụng hít sâu thở.

“Lão công.” Cô kêu lên một tiếng, thanh âm lại thấp coi như ngay cả chính mình đều nghe không thấy.

Lôi Cánh sau khi nhận được điện thoại của khách nước ngoài gọi tới liền xoay người đi đến thư phòng nói chuyện, đến nay còn không có đi ra.

Trong thư phòng anh không có lên tiếng trả lời, đó là đương nhiên, bởi vì ngay cả chính cô còn không nghe thấy tiếng gọi của mình, anh làm sao có thể nghe được mà đáp lại đâu?

Vẫn còn một tuần cách ngày dự tính sinh, cô không phải là sẽ sinh sớm chứ? Hay là căn bản chỉ là đau bụng giả mà thôi, đơn giản là do vừa rồi cô còn hi vọng đứa nhỏ sớm một chút sinh ra đi?

Cô đột nhiên có cảm giác không xác định, may mắn vừa rồi gọi thanh âm rất nhỏ, không thật sự đem lão công kêu lại đây.

Bởi vì nếu đây chỉ là đau bụng giả, sẽ làm cho anh khẩn trương không quản là thật hay giả, lập tức sẽ đưa cô đi bệnh viện, nói không chừng anh còn có thể phóng nhanh, vượt đèn đỏ, chạy ngược chiều, sau đó sẽ làm cho xe cảnh sát đuổi theo phía sau.

Vừa nghĩ đến hình ảnh kia, Trử Nhĩ Nhĩ liền không tự chủ được lắc đầu lại lắc đầu.

Không được, không được, tuyệt không thể làm cho anh nháo ra như vậy, cho nên cô nhất định phải trước tỉnh táo lại mới được.

Hít sâu, hít sâu.

Cô xoay người trở lại sô pha, thật cẩn thận làm cho chính mình ngồi xuống, sau đó cẩn thận cảm thụ được tình trạng tử ©υиɠ, cảm giác nó co rút tần suất là giảm đi.

Còn có, cô đột nhiên nghĩ đến một việc rất trọng yếu, đó là trước khi sinh, nước ối nhất định phải bị vỡ mới, nhưng bây giờ còn không có –

“Không có” Hai chữ mới xuất hiện trong đầu, cô liền cảm giác được một cỗ ẩm ướt đột nhiên từ giữa hai chân chảy ra.

“Nha, ông trời.” Cô không khỏi hô nhỏ ra tiếng, đồng thời cảm giác tử ©υиɠ lại co rút lại một lần, hơn nữa lúc này đây cảm giác so với lần vừa rồi nhanh hơn, lại mạnh hơn.

Xong rồi, thảm, cô là thật muốn sinh.

Đứa nhỏ sinh ra trước thời gian một tuần, anh nhất định sẽ bị dọa, nhất định sẽ thực khẩn trương, gắt gao đủ thứ, cô phải làm thế nào để anh không bị khẩn trương đây ?

Thật là, cô là người sẽ sinh đứa nhỏ mà lại không khẩn trương, trong khi cô lại vì lão công mà lo lắng, thực cảm thấy buồn cười đi?

Cô vì ý tưởng này mà không tự giác nở nụ cười, sau đó thấy lão công vừa vặn từ thư phòng đi ra.

“Đang cười cái gì?” Thấy cô một người ngồi ở trên sô pha bật cười, Lôi Cánh tò mò hỏi, đồng thời đi hướng cô.

“Chính là cảm thấy buồn cười.” Cô nói.

“Chuyện gì cảm thấy buồn cười?”

“Em không cảm thấy khẩn trương khi muốn sinh đứa nhỏ, nhưng lại rất lo lắng anh sẽ thực khẩn trương.”

“Em là đang nghĩ nhiều rồi sao, lão bà?” Anh cúi đầu ôn nhu hôn cô một chút, sau đó ngồi vào bên vị trí của cô.

“Không phải.” Cô nhìn anh nói: “Nước ối của em bị vỡ.”

Lôi Cánh phút chốc cả người cứng ngắc, cả người đều ngây dại, huyết sắc chậm rãi từ trên mặt anh rút đi.

“Em…… Là đang nói giỡn anh sao?” Anh hỏi cô, thanh âm có chút cứng ngắc trong cổ họng, bởi vì vẻ mặt của cô rất tự nhiên, còn mang ý cười.

“Không phải.” Cô nhếch miệng mỉm cười nói.

Anh nhìn không chuyển mắt trừng mắt nhìn cô, tựa như đáp án của cô không thể nào có được.

“Lão công, em không có muốn dọa anh, nhưng nếu anh cứ tiếp tục ngốc bất động như vậy, như thế anh sẽ đảm đương thầy thuốc, thay em đỡ đẻ nha.” Cô vỗ vỗ mặt anh, hôn môi một chút.

Anh đột nhiên tựa hồ lại càng cứng ngắc một ít, sau đó nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng đứng dậy, tiếp theo liền hướng phòng ngủ bọn họ vọt đi vào, chỉ chốc lát sau lại lao ra, khẩn trương lại mờ mịt hỏi cô: “Lão bà, anh hiện tại phải làm cái gì?”

Trử Nhĩ Nhĩ hoàn toàn ngăn chặn không được cười ngã vào sô pha.

Nha, bụng đau quá, nhưng hảo hảo cười!

Thêm Bình Luận