Chương 7: Số mệnh có thể xoay vần?
Đang trong hoàn cảnh đó gặp lại anh, em cũng biết bản thân mình khó lòng thoát ra khỏi. Mỗi lần rơi lệ, là mỗi lần mệt mỏi, nhưng vẫn can tâm tiếp tục chịu đau thương.
Em cũng hiểu lần trốn chạy này để lừa gạt bản thân. Em đã từng tới tới lui lui, ngốc nghếch mơ hồ, nhưng cuối cùng vẫn thất thường như cũ.
Tình yêu thay đổi số mệnh, đã tiến vào hồi ức, ai đi ai ở đều không để ý đến, anh biến thành số mệnh khiến em lạc lối, em lặng lẽ rút lui. Khi anh như mới tỉnh lại trong giấc mộng, em đã đi xa, ra đi không quay lại.
—“Số mệnh”
Tiểu Mỹ vỗ vỗ xuống bàn, “sao thế? Lại bệnh hả? Sao nhanh khỏi thế? Những người khi có chuyện vui thì tinh thần sảng khoái chứ?”
Văn Văn bất đắc dĩ gật đầu: “Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Mỹ tiến lại gần hơn, lắc đầu liền mấy cái, “thế mới nói cậu thật là, những người có chuyện hỷ thì tinh thần vui vẻ chứ. Người ta đang giả bộ bệnh để đùa cậu đấy. Bệnh gì mà nhanh khỏi thế. Cả ba mẹ cậu cũng vậy. Sợ không gả cậu cho ai được à?”
Văn Văn do dự: “Nhưng nếu không có bệnh gì sao bác sỹ dám cho nhập viện chứ?”
Tiểu Mỹ thở dài một tiếng, “người ta không thể bệnh nhỏ giả bệnh lớn được sao?”
Văn Văn khoanh hai tay trước ngực gật đầu bảo: “Thực ra mình cũng biết điều đó. Xem ra tên Lý Cường này cũng không phải không biết. Thế nhưng giữ thể diện cho ba mẹ mình nên không dám nói ra đó thôi. Hôm đó mình và anh ta đã quyết định chia tay nhau rồi, mới nói lời chia tay trước đó khoảng một giờ đồng hồ… Nhưng cũng không sao cả! Ba mẹ mình đã diễn xuất quá tuyệt đỉnh thì mình còn nói gì được nữa? Mối thân tình của hai nhà như vậy, mình và Lý Cường cũng chỉ còn biết phối hợp theo chứ còn biết làm gì đây?”
Tiểu Mỹ tiến lên phía trước lại gần bạn hơn rồi nói, “nhà người ta đương nhiên phải nỗ lực biểu hiện trước mặt cậu rồi. Ba mẹ Lý Cường không có ác ý thì làm vậy làm gì? Các cậu chẳng lẽ không có khả năng tự phán đoán và lựa chọn hay sao? Nhớ đến hồi Du Tử đang theo đuổi mình, anh ấy còn ra sức hơn nhiều. Nhưng kết quả thì sao? Mình mềm lòng, rồi bị cả nhà anh ta cấu véo!”
Văn Văn ngổn ngang trăm mối trong lòng, gật đầu rồi bảo: “Chuyện này bọn mình còn đang xem đã.”
Tiểu Mỹ vừa ăn vừa bảo, “mình đúc kết thấy người đàn ông nào có khí chất nhất lại là kẻ có hiếu một cách ngốc nghếch! Vì vậy nên chia tay vẫn là hơn.”
Văn Văn cố nuốt đồ ăn xuống, dáng vẻ khá e dè sợ hãi, “kiểu gia đình như cậu nói… không kết hôn còn hay hơn!”
Tiểu Mỹ cười tự giễu, “do vậy mình mới nói, người con gái khi đi lấy chồng chính mình cũng không qua được thì tìm một người đàn ông nào đó để giúp đỡ làm giảm mấy năm tuổi thọ đi.”
Văn Văn cầm đũa lên rồi lại đặt xuống, dựa đầu vào ghế không nói gì nữa.
Sau khi chia tay với Vỹ được khoảng nửa tháng, cô lại tình cờ gặp Lý Cường. Và câu chuyện của họ đến lúc này mới chính thức bắt đầu.
Hôm đó, cô là người chủ trì buổi phát hành sách mới. Dưới sự nỗ lực của mình, tác giả với lượng đầu sách luôn bán chạy – Đường Đường cuối cùng cũng chịu ký bản hợp đồng với nhà xuất bản, đồng thời chỉ định Văn Văn là biên tập viên.
Tác giả, lãnh đạo nhà xuất bản cùng các cơ quan truyền thông đang ăn uống linh đình. Văn Văn không say cũng không được.
Buổi giới thiệu sách kết thúc thì cũng đến đêm.
Khi ấy tâm trạng Văn Văn rất chán ngán, cô muốn đi dạo phố phường, hưởng chút gió để cho tỉnh táo lại.
Khi về đến khu nhà mình, cô móc túi ra mới phát hiện không mang chìa khóa. Thật tai hại, hai người bạn cô đang ở cùng hôm đó cùng đi công tác. Khi ấy ba mẹ cô cũng đã đi du lịch, tai hại hơn nữa, cô móc chìa khóa nhà mình và chìa khóa nhà ba mẹ thành một chùm. Do vậy không có chìa khóa cô cũng chẳng còn biết đi đâu.
Gọi điện thoại cho Đường Đường thì bà cô này còn đang say hơn cả cô, người cũng không biết chạy đi đâu, điện thoại gọi đến chỉ thấy tu tu hồi dài rồi không ai nghe.
Lại gọi cho Tiểu Mỹ thì cô nàng đã tắt máy. Cô hiện tại phải tìm cho mình chỗ nghỉ ngơi ngay tức khắc.
Bắc Kinh vào cuối thu, một người con gái đang đứng bơ vơ giữa những làn đường cao tốc, nửa tỉnh nửa say, không biết là tâm trạng gì?
Rồi xuất hiện một người còn nhạt nhẽo hơn cả cô, vừa đi trên đường vừa hát, giọng nghe chết khϊếp đi được.
Gã đàn ông đang thất tha thất thểu trên đường, miệng ngêu ngao: “Em làm hại tôi, lại còn cười…”
Hai ma men đang chếnh choáng say đã gặp nhau như thế.
“Là anh sao?” Văn Văn véo một cái thật mạnh lên trán mình, ngẩng đầu lên chào Lý Cường.
Anh cúi đầu xuống nhìn, hóa ra là người quen, cũng mỉm cười đáp lại.
Không nói nhiều lời, hai ma men cùng đổi lại hướng đi, quay người và dựa vào người kia để bước tiếp.
Họ cứ bước đi cùng nhau lảo đảo như thế cho đến tận khi nền trời đã dần chuyển sang màu trắng.
Văn Văn mang giày cao gót đi nhiều quá thấy đau và mệt. Lý Cường thể hiện ngay tính ga lăng, cõng cô lên và đi tiếp.
Hai người không biết thế nào lại đến nhà của Lý Cường, không ai nhớ gì cả.
Khi cô mở mắt, anh vẫn đang nằm ngủ say sưa.
Cô vội vàng nhìn đồng hồ thì đã đến giữa trưa. May mà hôm đó là thứ bảy, cô vui mừng được một lúc rồi thấy bụng bắt đầu reo lên vì đói.
Cô đến bên Lý Cường định nâng anh dậy. Bình thường với một người biết võ như cô đó là chuyện đơn giản, nhưng có lẽ do vẫn còn men rượu nên cơ thể còn khá mệt.
Cô không để ý đến anh nữa, đi quanh nhà của anh để tới nhà bếp tìm đồ ăn.
“Cô tỉnh rồi à?” Bạn cùng nhà của anh là một cô gái miền Nam. Thấy cô, cô gái đó chạy tới chào hỏi.
Văn Văn miễn cưỡng gật đầu rồi đưa mắt nhìn xung quanh tìm phòng bếp.
Cô gái kia vẫn còn cười sau lưng cô, “bạn trai của cô cũng tốt thật đấy. Cô uống say rồi còn nhờ tôi mang nước mật ong đến giải rượu nữa.”
“Anh ta là con sâu rượu.” Văn Văn ứng phó một câu. Rồi bỗng nhiên nhớ tới Lý Cường không phải là bạn trai của mình liền vội vàng phân trần, “chúng tôi không phải là…”
Cô gái kia ra vẻ đã hiểu rồi gật đầu, “tôi biết rồi, đã hiểu rồi, tôi không nhìn thấy gì đâu nhé!” Nói rồi cô ta quay về phòng luôn.
Văn Văn thấy rất bực tức, đang trong tâm trạng đó thì bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cô gái cùng nhà kia chạy ra mở cửa rồi đon đả: “Cháu chào bác! Hôm qua Lý Cường và bạn gái uống say lắm, về nhà rất muộn. Cháu không nhìn thấy cái gì đâu nhé!”
Tay Văn Văn run lên, cầm cốc sữa suýt rơi xuống đất, “chết rồi!” Văn Văn định chạy ra giải thích thì mẹ anh đã bước vào phòng bếp.
“Ôi giời, là cháu hả Văn Văn?”
“Ơ…” Cô ngại ngùng cười, coi như đó là lời chào.
Khuôn mặt bà Lý vui vẻ lên, “ hai đứa hôm qua đi chơi với nhau hả. Thanh niên thì đương nhiên phải hay chơi bời rồi.”
Cô vội vàng giải thích: “Nhà xuất bản của cháu hôm qua có buổi giới thiệu sách mới, cháu uống say quá. Đi về được nửa đường thì gặp anh ấy.”
“Ừ…” Bà Lý kéo thật dài tiếng “ừ”, điệu bộ thích thú.
Thấy tình hình như vậy, cô vội vàng tiếp lời: “Bọn cháu không có gì đâu ạ. Thật đấy, Lý Cường khi đi ngủ cũng không có cởϊ qυầи áo gì đâu. Anh ấy cũng đang nằm trên đất ngủ. Thật đấy ạ.”
Trong mỗi từ “thật đấy” của cô, bà Lý đều cười, “bác biết rồi, con trai bác không mồm mép đâu. Nhưng nó lại thật lòng hơn con người ta. Nhưng bình thường nó chẳng bao giờ đưa bạn gái về thế này đâu…”
Ngoài ý muốn…
Cô ngửa đầu lên uống cạn ly sữa rồi nói, “để cháu sang phòng gọi anh ấy dậy.”
Sau lần đấy, cô và anh trở thành bạn thân của nhau. Cô ăn thì anh uống. Được cái tác phong làm việc của cô nhanh nhẹn hoạt bát còn anh thì nói năng dứt khoát sòng phẳng nên khi ghép với nhau hai người khá hợp ý.
Văn Văn là mẫu con gái rất dễ dàng xưng huynh đệ với những người bạn là con trai. Có lẽ điều đó cũng liên quan một phần đến việc cô học võ. Đó là một tính cách thẳng thắn tự nhiên. Do vậy bạn khác giới của cô khá nhiều.
Khi Tiểu Mỹ vẫn chưa chia tay với Du Tử thì cơ hội để Văn Văn và Đường Đường hẹn được cô đi ăn cơm là không nhiều, nhưng Lý Cường lại là người bạn đồng hành không tồi.
Mối quan hệ anh em huynh đệ, bạn bè nhậu nhẹt kéo dài được khoảng 2 năm.
Vào thời điểm đó, có lần cô bị ốm lại còn sốt.
Những ngày xuân năm 2008 là thời kỳ dịch cảm cúm gia cầm hoành hành khắp nơi.
Mặc dù đi bệnh viện kiểm tra và được kết quả không phải nhiễm H1N1 nhưng do Văn Văn đang cảm cúm nên bạn cùng nhà sợ quá chuyển hết đi. Người chủ nhà được tin cô sốt cũng không dám đến thu tiền nhà.
Nghỉ tạm thời ở nhà xuất bản, cô cũng giấu không cho ba mẹ biết chuyện mình bị ốm để mọi người khỏi lo lắng, trở thành “con bệnh” trong mắt người khác.
Đường Đường cũng trốn biệt ở nhà viết bản thảo. Còn tình cảm giữa Tiểu Mỹ và Du Tử đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt đầu tiên. Mỗi người đều đang bận rộn cho cuộc sống của riêng mình nên không có thời gian hàng ngày đến chăm sóc cho Văn Văn.
Người duy nhất nhớ đến cô là Lý Cường. Vì khi đó anh cũng cô đơn.
Công ty quảng cáo của anh đang trong thời gian nghỉ. Người bạn cùng nhà anh đã về quê, mặc nhiên anh mất đi một người hàng ngày trò chuyện. Cũng chẳng có chuyện gì làm, anh đi mua ít đồ ăn cho người đang bị coi là “con bệnh.”
Bình thường anh vốn là người thích chốn náo nhiệt, thích được tranh luận thao thao bất tuyệt. Bởi vậy đến chỗ Văn Văn trò chuyện cũng hay. Đến được một hai lần rồi hai người cũng không khách sáo với nhau nữa.
Người đang có bệnh nên rất yếu, vào thời điểm yếu mềm ấy lại nhận được sự quan tâm của người khác. Đối tượng quan tâm đến cô là thanh niên còn đang độc thân, cả hai bên hấp dẫn nhau rồi tự thấy động lòng.
Những ngày xuân năm 2008, những hồi ức rung động và gặp gỡ cuối cùng đã đến.