Chương 10: "Tôi sẽ không cho nó được như ý."

Edit: OhHarry

Beta: Táo

***

"Mình khá tò mò về văn hóa của các cậu, các cậu có tín ngưỡng của riêng mình đúng không?"

Bữa ăn này vốn được tổ chức với mục đích khác, trước lời nói dối trắng trợn của Tả Dũng, tôi không muốn phân bua nhiều cùng cậu ta nên nhanh chóng dẫn dắt câu chuyện sang cho Mạc Nhã.

"Ừm, Thần của chúng mình là sơn thần vùng núi tuyết Thương Lan — Cửu Sắc Lộc." Mạc Nhã nhìn về phía Hạ Nam Diên, giới thiệu trang phục Tằng Lộc với chúng tôi, "Trang phục mặc trong những dịp trang trọng là bộ đồ màu đen bọn mình mặc vào hôm khai giảng lớp 10. Bộ Hạ Nam Diên với Tả Dũng đang mặc là thường phục của bọn mình, nhưng bất kể là loại trang phục nào thì trên cổ áo với cổ tay áo đều có chín sọc màu tượng trưng cho may mắn và bình an."

(*) Cửu Sắc Lộc: một vị Linh Thú tượng trưng cho điềm lành, đức hy sinh, lòng từ tâm, yêu thương muôn sinh.

Sau đó, cậu kể tiếp về tích cổ của Cửu Sắc Lộc và tổ tiên của mình.

Tương truyền mấy nghìn năm trước, tổ tiên của người Tằng Lộc do phải chịu đựng bao nỗi khổ cực mà chiến tranh gây ra nên đã cùng cả tộc chạy trốn đến vùng Sơn Nam. Kết quả gặp phải sương mù dày đặc, bị lạc trong núi. Nhóm người khốn khổ không tìm được đường xuống núi, lại thấy thức ăn nước uống sắp cạn, trong lúc tuyệt vọng thì phía trước bỗng dưng xuất hiện một bóng dáng khổng lồ.

Mọi người ai cũng khϊếp hãi, đang định giơ vũ khí ra nghênh đón thì thứ sinh vật to lớn kia càng lúc càng tiến tới gần, lộ ra hình thể, hóa ra đó là một con hươu núi lớn với cặp sừng trắng như tuyết và bộ lông chín màu.

Tổ tiên Tằng Lộc biết con hươu này nhất định rất phi thường, lập tức ra lệnh cho tộc nhân bỏ binh khí xuống, còn ông thì phủ phục xuống đất một cách cung kính, cầu xin hươu thần giúp đỡ.

Hươu thần ôn hòa nhìn ông, rồi chậm rãi quay người rời đi, sau khi đi được vài bước lại ngoái đầu nhìn ông như muốn ông đi theo. Tiên tổ lập tức dẫn tộc nhân đuổi theo, đi chừng hai canh giờ, xuyên qua màn sương dày đặc thì đến một vùng đất trống bằng phẳng. Đất đai ở đó màu mỡ, có nguồn nước, có cây ăn quả và không có thú hoang. Người Tằng Lộc đã định cư ở đó, trải qua cuộc sống an cư lạc nghiệp.

Để các thế hệ sau này không quên công ơn của Cửu Sắc Lộc, họ đã cho xây đền và thờ phụng từ đời này sang đời khác. Mà Cửu Sắc Lộc cũng cảm động trước sự thành tâm của người Tằng Lộc nên đã chấp nhận những tín đồ này. Ngài chọn một người trong tộc làm người truyền tin của mình, giao cho ông ta trọng trách truyền sấm và khả năng tiêu tai tứ phúc, người này chính là "ngôn quan".

*Gốc "聆听者": người lắng nghe.

Ngôn quan sống trong đền, thờ phụng Sơn Thần cả đời, là sự tồn tại được người Tằng Lộc kính trọng nhất.

"Thế ngôn quan được lấy vợ không?" Chắc tối qua Quách Gia Hiên chưa ăn no nên hôm nay dù mọi người đã no nê rồi, nó vẫn chén thêm được một bát cơm nữa, có vẻ như đã hoàn toàn từ bỏ việc giảm cân.

"Ngôn quan không được lấy vợ sinh con, ông là vợ, là chồng, là tôi tớ của Thần, phải dâng hiến cả cuộc đời cho Sơn Thần. Ông không thuộc về chúng tôi, chỉ thuộc về Thần." Tác Cát nói.

Thế chẳng phải tu sĩ à?

"Có lẽ các cậu không biết, cậu của Hạ Nam Diên chính là ngôn quan hiện tại của chúng tôi, lãnh đạo thành phố còn đặc biệt đến Thố Nham Tung để gặp ông ấy, chuyện chúng tôi đến đây đi học cũng là do ông ấy quyết định." Vừa nhắc đến ngôn quan một cái, vẻ chanh chua cay nghiệt của Tả Dũng đã biến sạch ngay tức khắc, sự tôn kính và khát khao toát lên qua nét mặt.

So với cậu ta, Hạ Nam Diên bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí... Tôi cảm thấy cậu ta còn hơi ghét cái chủ đề này.

"Ghê vậy sao." Tôi nhìn chằm chằm vào Hạ Nam Diên – người đang tỏ vẻ như chuyện không liên quan gì đến mình, hỏi, "Vậy ngôn quan được truyền nối thế nào? Huyết thống à? Sau này bạn học Hạ sẽ không trở thành ngôn quan đâu nhỉ?"

"Không, cậu ấy không thể làm ngôn quan!"

Tôi sửng sốt nhìn về phía Mạc Nhã. Hay nói đúng hơn là tất cả mọi người trên bàn đều nhìn về phía Mạc Nhã.

Giọng điệu cậu ấy quá hấp tấp, phủ nhận một cách rất quyết liệt, như thể không muốn Hạ Nam Diên dính dáng gì đến cái nghề ngôn quan này vậy.

Bầu không khí trầm xuống một cách khó hiểu, vẻ mặt của Tác Cát và Tả Dũng trở nên hơi kì lạ.

"Không, không phải!" Mạc Nhã lập tức ý thức được mình lỡ lời, vội vàng chữa cháy: "Ý mình là tộc mình tuyển chọn ngôn quan theo lễ nghi nghiêm ngặt. Khi kế nhiệm, ngôn quan sẽ chọn con nuôi của mình trong số toàn bộ những đứa trẻ dưới ba tuổi trong tộc. Tên của những đứa trẻ đó sẽ được chọn bằng cách bốc thăm — Tên của tất cả sẽ được làm thành quẻ và được ném vào trong một chiếc ấm bạc, chiếc quẻ rơi ra khỏi vòi sau khi lắc ấm sẽ là ngôn quan đời kế tiếp được Sơn Thần chấp thuận."

"Ba tuổi? Nhỏ vậy mà gia đình nỡ ư?" Nếu mới ba tuổi mà tôi được đã được chọn đi tu thì chắc đến Mễ Đại Hữu còn chả đồng ý nữa là mẹ tôi.

"Đây là chuyện vinh hiển thì sao lại không nỡ chứ? Với lại cũng có phải là không gặp nhau nữa đâu." Có vẻ Mạc Nhã cũng cảm thấy rất kì lạ trước câu hỏi khó hiểu của tôi.

Không nỡ bỏ con mình mà còn hỏi vì sao á?

Tôi há hốc miệng, đần ra như bị hỏi tại sao một cộng một lại bằng hai.

Đệt, thằng này là thiên tài bi-a bị chôn vùi ở ngôi làng nhỏ à? Này mà ở trong truyện tranh thì theo đúng motip, ông chủ sẽ lập tức khóc lóc thảm thiết chạy qua đây hỏi xem cậu ta có muốn học bi-a không rồi.

Khi còn lại hai quả bi, cuối cùng Hạ Nam Diên cũng mắc lỗi, không còn ghi bàn nữa. Chớp lấy cơ hội này, tôi đánh hết chỗ bi màu còn lại của mình vào lỗ. Tuy cuối cùng cũng thắng, nhưng tôi vẫn thấy thiêu thiếu thứ gì đó. Chưa đủ đã.

Sang ván thứ hai, tôi để Mạc Nhã "ra trận", còn mình thì đứng bên cạnh hướng dẫn cậu ấy. Nếu nói Hạ Nam Diên là tuyển thủ thiên tài, vậy thì Mạc Nhã... chỉ có thể nhận xét là một tay xoàng xĩnh.

Với con gái, Hạ Nam Diên cũng ác nghiệt như thế, cậu ta chơi hăng đến nỗi Mạc Nhã không có sức đánh trả, cứ chọc chưa được mấy gậy đã thua thẳng cẳng, trải nghiệm trò chơi về cơ bản là bằng không.

Điều này khiến biển cảm của cậu ấy trông càng ngày càng khó coi, cuối cùng trả lại gậy bi-a cho tôi với đôi mắt đỏ hoe, nói mình muốn chơi board game.

Nhìn bóng lưng mất mát của cậu ấy, tôi chau màu chất vấn Hạ Nam Diên: "Mày không nhường cậu ấy được à?"

Hạ Nam Diên xếp bi, nghe thế thì ngừng lại, đứng thẳng dậy hỏi tôi: "Sao phải nhường?"

Giọng điệu cậu ta nghe giống hệt như khi nãy Mạc Nhã hỏi tôi "sao lại không nỡ chứ", như thể đó là chuyện hiển nhiên.

"Vì cậu ấy là con gái!"

Hạ Nam Diên ôm chiếc gậy dài, nghiêng đầu: "Tằng Lộc không có quy chuẩn như vậy, con trai con gái đều giống nhau."

Quan điểm này lắt léo thật đấy, trong một chốc tôi không đáp nên lời.

Tôi lười tranh luận với cậu ta. Lấy khay xếp ra, tôi ra hiệu cho cậu ta phá bóng trước.

Sau khi chơi mấy ván, dưới sự tấn công toàn lực liên tục, tôi đấu mười bàn thì thua ba bàn, thắng bảy bàn, xác suất giành chiến thắng khá cao.

"Thôi, tao không chơi nữa." Tôi giãn gân cốt, bỏ gậy bi-a xuống, đi tới chỗ nhóm Quách Gia Hiên.

Bọn họ chơi rất vui, trước đó trộn mười mấy cốc gia vị các loại thành màu đen xì mà bây giờ chỉ còn mỗi một nửa.

"Thua rồi thua rồi, là đàn ông thì uống dứt tron một hớp đi!"

"Là đàn ông thì giúp con gái uống hết đi!"

"Tả Dũng, cậu mà không uống là tôi khinh cậu đấy!"

Ba người Quách Gia Hiên, Cao Diểu lao nhao dụ dỗ.

Có vẻ họ vừa chơi xong một ván, sau người chia thành hai nhóm, nhóm Tằng Lộc thua.

Mặt mày Tả Dũng đau khổ, cậu ta cầm cốc "thuốc bắc" lên, cảm giác như nước mắt đang chực trào.

"Không cần đâu, tự bọn mình uống..." Nói rồi, Mạc Nhã với Tác Cát cầm cốc lên.

Ngay lúc cậu ấy đang hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần uống cạn trong một hụm thì tôi giành lấy chiếc cốc trên tay cậu từ phía sau rồi làm một hơi cạn sạch dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.

Thằng súc vật nào cho sa tế vào đây?

Chất lỏng mang hương vị phức tạp khó tả thiêu đốt từ cổ họng xuống đến dạ dày, tôi tức tốc quơ lấy chai nước khoáng trước mặt Quách Gia Hiên, vặn nắp rồi uống lấy uống để.

"Bồ... Sao bồ lại uống giúp mình?" Mạc Nhã rất xấu hổ, "Cảm ơn nha."

Tôi quệt miệng, đang định bình thản đáp không có gì thì có cái cốc đưa qua.

Tôi nhìn theo cái cốc.

Tác Cát chơm chớp đôi mắt tròn xoe: "Cảm ơn nha."

Tôi: "..."

Tôi nhận lấy chiếc cốc, nín thở, lại nốc cạn thứ chất lỏng đen xì xì kia chỉ trong một ngụm.

"Giỏi, đúng là đàn ông!!" Quách Gia Hiên vỗ tay dẫn đầu.

Thấy tôi đến, có lẽ Tả Dũng nghĩ tôi uống thuốc no rồi nên vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho tôi.

"Tôi đi chơi bi-a đây." Cậu ta nói.

"Tôi cũng đi tôi cũng đi! Tôi chưa chơi bao giờ cả." Tác Cát cũng đứng dậy, đi cùng cậu ta.

Vì còn lại mỗi Mạc Nhã nên tất nhiên tôi sẽ tự động được xếp vào nhóm cậu ấy. Bọn tôi chơi một ván hai chọi ba, số Quách Gia Hiên đỏ bất ngờ, chỉ một loáng sau đã hạ hết bài.

Tôi ném bài xuống, không đợi Mạc Nhã lấy cốc đã tự mình bưng hai chiếc cốc lên, nhắm mắt uống cạn.

"Ván nữa!"

Tôi vò nát chiếc cốc rồi ném chúng vào thùng rác, cổ họng nóng rát đã hơi khản đặc.

"Bồ không phải uống giúp mình đâu." Mạc Nhã lo lắng đưa nước.

"#¥%&*"

Đột nhiên, giọng nói của Hạ Nam Diên vang lên rất gần sau lưng tôi. Tôi giật mình ngoái đầu lại nhìn, không biết nó đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.

Cậu ta nói chuyện bằng tiếng Tằng Lộc mà ở đây chỉ có một người nghe hiểu.

Tôi nhìn về phía Mạc Nhã, trông cậu ấy hơi hoảng hốt, đang đáp trả gì đó. Hạ Nam Diên ngồi xuống, không nói chuyện với cậu ấy nữa.

"Này! Sao tự dưng lại nói chuyện riêng thế?" Tôi bực dọc hỏi.

"Bản thân mày nghe không hiểu thì đòi trách ai?" Hạ Nam Diên gõ bàn, bảo Quách Gia Hiên chia bài, "Tính tao vào."

Từ lúc Hạ Nam Diên tham gia, hồn vía Mạc Nhã cứ như để trên mây, thường xuyên nhìn lén cậu ta rồi lại quay sang nhìn tôi. Điều này khiến tôi rất bực mình, hoài nghi không biết có phải ban nãy Hạ Nam Diên vừa nói xấu mình hay không.

Trận bài kết thúc, cũng giống như lúc chơi bi-a, Hạ Nam Diên bắt nhịp rất nhanh, cậu ta được thần may mắn ưu ái nên là người hết bài đầu tiên.

Nhóm của Quách Gia Hiên khóc rú một phen.

"Mình đi toilet." Mạc Nhã đứng dậy, thấp giọng nói rồi bước nhanh ra ngoài.

"À, ừ, bọn mình chờ bồ." Tôi không để ý, quay đầu giục Quách Gia Hiên đừng giả chết nữa mà hãy uống sạch sẽ, không chừa lại giọt nào cho tôi.

Không lâu sau, chiếc điện thoại tôi đặt trên bàn rung lên, tôi ngó sơ qua thì phát hiện hóa ra là Mạc Nhã rủ tôi ra ngoài một mình.

Tôi ngờ vực đứng dậy, báo với mấy đứa kia là mình cũng đi vệ sinh rồi rời khỏi chỗ.

Mạc Nhã đang đợi tôi trong một căn phòng trống.

Tôi đi vào, trông thấy sắc mặt cậu ấy thì đánh hơi thấy điều không ổn, cực kỳ không ổn.

Kết quả, cậu ấy vừa mở miệng một cái, trời đất quỷ thần ơi, không những bất ổn mà còn là đòn chí mạng.

"Có phải bồ thích mình không?"

Tôi hoàn toàn sửng sốt: "A..."

"Xin lỗi bồ, mình không nhận ra, mình đần quá." Mạc Nhã cắn môi, nói, "Con người bồ rất tốt, nhưng chúng mình gặp nhau không đúng thời điểm. Mình đã sớm có người mình thích rồi, mình không thể thích bồ được."

Tôi như bị sét đánh, mặt mày nóng ran, cảm thấy vừa mất mặt lại vừa khó xử.

Trái tim tôi đau nhói, đây là cảm giác thất tình ư?

"Có phải ban nãy Hạ Nam Diên nói gì với bồ không?"

Có vẻ người Tằng Lộc không biết nói dối, tôi vừa hỏi một cái, Mạc Nhã đã vội vàng giải thích cho Hạ Nam Diên: "Không phải nói xấu đâu, cậu ấy chỉ hỏi là chẳng lẽ mình không nhận ra được cậu thích mình chút nào sao, ngoài ra không còn gì khác. Mình thấy... chắc cậu ấy không nhịn được nữa nên mới có lòng tốt nhắc nhở mình." Cậu cân nhắc phát ngôn, "Nói sớm còn hơn để muộn, cậu cũng bớt bị tổn thương."

Lòng tốt cái đéo gì hả, thằng này nó cố tình đấy!!

Cố kìm nén xúc động muốn lao ra tẩn cho Hạ Nam Diên một trận, tôi giả vờ bình tĩnh, cố gắng nghĩ cách xử lý tốt chuyện này, phải giải quyết sao cho vẹn cả đôi đường, vừa không để mình bị lúng túng quá, vừa để sau này Mạc Nhã không phải xấu hổ khi đối mặt với tôi.

Tôi tuyệt đối không thể bị friendzone được, nếu để người khác biết chuyện hoàng tử nhỏ của thành phố Hải tôi đây bị friendzone thì học sinh Nhất Trung sẽ nghĩ về tôi thế nào? Chuyện này mà bị truyền ngược về thành phố Hải thì bè lũ đần độn của Liêu Diệp Xuyên sẽ nghĩ tôi ra sao? Quan trọng nhất là Hạ Nam Diên sẽ nghĩ về tôi như nào?

Chắc chắn là nó khoái chết đi được.

Có mơ mà tôi cho nó được như ý.

"Bồ... Bồ không sao chứ?" Mạc Nhã thấy tôi không nói gì suốt một lúc lâu, có lẽ sợ tôi bị sốc nên bắt đầu an ủi, "Không sao đâu, sau này nhất định bồ sẽ gặp được nửa kia thích hợp với mình, đừng nản chí."

Sau này nghĩ lại, chỉ cần tôi tem tém một chút, bớt háo thắng ganh đua với Hạ Nam Diên một chút thì sẽ không ngu xuẩn tới độ thốt ra những lời dưới này.

"Ôi, mấy bồ hiểu lầm rồi. Mình không có thích bồ, mình thật sự có hứng thú với văn hóa Tằng Lộc nên mới muốn kết bạn với bồ." Tôi làm dáng hoa lan chỉ, hờn dỗi đẩy nhẹ Mạc Nhã, "Với cả... Với cả người ta hổng có thích con gái, người ta cũng thích con trai mà người chị em."

"A..." Mạc Nhã lùi lại một bước, ngơ ngác che lấy bả vai bị đẩy, đần ra.

___

Hồi Nam Tước: Theo như mình tìm hiểu thì "Kháp Cô" trong tiếng Tây Tạng có nghĩa là "chim ưng".

15/2/2023