- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Hối Hận Khi Yêu Anh
- Chương 6: Sống chung (2)
Không Hối Hận Khi Yêu Anh
Chương 6: Sống chung (2)
Tôi đi chợ mua rất nhiều thứ, buổi tối cũng làm một bàn đồ ăn đợi anh về. Chỉ là đợi đến gần mười hai giờ mới thấy anh về.
"Sao cô không đi ngủ đi!" Anh cau mày nhìn bàn đồ ăn nguội trên bàn lại thấy tôi vẫn còn chưa đi ngủ. Tuy hơi ngạc nhiên nhưng lại xen một cảm giác ấm áp kỳ lạ hiếm có trong lòng, anh đưa tay nới lỏng cà vạt trên cổ cùng đi gần tới chỗ tôi.
Tôi có chút ngái ngủ đưa tay lên dụi dụi mắt, mỉm cười nhìn anh "Anh về rồi à! Anh ăn cơm chưa! Tôi đợi anh về nhà cùng ăn cơm mà anh về muộn quá nên tôi lỡ ngủ quên mất!"
Mắt anh có chút loé sáng lấp lánh nhìn tôi, nhưng rất nhanh qua đi lại đạm bạc nói "Nếu chưa ăn cơm thì mau ăn đi rồi đi ngủ. Sau này không cần phải đợi tôi." Sau đó anh liền đi lên lầu.
Sau này...sẽ không có sau này nữa !
"Này" tôi có chút sốt ruột gọi với lại. Mộ Thiếu Quân không hài lòng quay đầu nhìn tôi.
Mặt tôi có chút đỏ lên, ngắt ngứ mãi mới dám nói " cái đó, tôi không muốn ăn cơm nữa. Anh có thể đưa tôi lên phòng không? Tôi, chân tôi tê quá không đứng lên được." Kiểu nhìn chăm chú không có hơi ấm này của anh khiến tôi rất sợ.
Đột nhiên táo bạo thế này cũng nhanh quá rồi nhỉ!
"Ấy" Tôi hoảng hốt sợ hãi lấy hai tay ôm cổ anh để giữ thăng bằng, chỉ sợ mình rơi xuống đất.
Sao anh ôm mà không thông báo trước vậy?
"Sao anh ôm mà không nói trước thế! Suýt nữa tôi tưởng mình ngã đấy!" Tôi nhìn anh trừng mắt, vẫn còn sợ hãi.
"..." Giúp cô mà còn bị nói. Cô cũng không xem lại thân phận của mình là gì đi. Tự tại như này thực là không biết sợ anh nữa rồi!
"Mai anh ở nhà với tôi nha!" Tôi nằm trên giường níu tay anh lại trước khi anh định đi.
"Có thể không?" Run run hỏi lại vì nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh.
"...." Người phụ nữ này được nước lấn tới phải không?!
"Được không?" Tôi cố gắng nén sợ hỏi lại lần nữa .
"Được" trước khi cánh cửa đóng lại tôi đã nghe thấy câu trả lời từ anh.
Tôi ngây ngốc rồi lại cười hạnh phúc lăn trên giường vào vòng.
Sáng hôm sau
"Chúng ta đi xem phim đi!" Tôi vui vẻ đề nghị, hai mắt nhìn anh lóng lánh hy vọng.
"Tuỳ cô!"
Dưới câu trả lời hờ hững của anh tôi cũng không bận tâm.
Chúng tôi cứ thế mà đến rạp chiếu phim, tôi mua hai vé xem phim cùng với đồ ăn vặt. Trong suốt quá trình xem phim, chỉ có mình tôi chăm chú xem và cười vui vẻ vì những phân đoạn phim hài hước, còn anh thì chỉ chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.
Trong lòng tuy không thể vui nổi nhưng tôi tự hứa với bản thân như vậy là đủ rồi!
Tiếp sau đó, tôi kéo anh đi khu vui chơi giải trí, chơi đủ các trò ở đó. Mặc dù suốt cả buổi mặt anh đen như đít nồi nhưng vẫn tuỳ hứng của tôi.
Sau khi thử đủ kiểu trò cảm giác mạnh cùng kí©h thí©ɧ, trò chơi cuối cùng là đi nhà ma. Tới khi tôi ra được khỏi nhà ma thì đã thấy anh đứng dựa người vào đài phun nước đợi tôi.
Cảnh tượng ấy thực đẹp như một bức tranh.
Tôi thẫn thờ nhìn anh đứng đó, một bước chân cũng không dám nhấc nữa, rất sợ sẽ đánh mất cảnh đẹp này.
Từ rất lâu về trước, tôi luôn có ước muốn cùng người mình yêu đi xem phim, đi khu vui chơi, đi dạo công viên ngắm cảnh tán ngẫu, cùng nhau làm những công việc nhỏ lặt vặt hằng ngày.
Hôm nay, dưới yêu cầu kiên quyết của tôi bởi làm cái đề nghị kỳ quặc kia trước khi chúng tôi chính thức ly hôn mà anh đã đáp ứng. Vốn là không phải làm như vậy nhưng anh vẫn miễn cưỡng làm điều vô ích này đấy.
Tôi chua chát trong lòng, liệu tôi nên cười hay nên khóc?!
Thấy tôi cứ đứng nhìn anh đến ngây người thì anh khẽ cau mày nhìn tôi vừa ngạc nhiên vừa không dám tin, " Đây là con người thật của cô?"
Người phụ nữ độc ác như vậy mà cũng có một tâm hồn trẻ con, ngây thơ, đơn giản đến nỗi có thể rủ anh đi chơi mấy trò vô vị này. Anh càng nghĩ càng không dám tin.
"Nói ra lại khiến anh chê cười rồi! Tôi trước kia làm nhiều chuyện ác như vậy. Bị anh chỉnh những năm nay cũng phải biết sợ chứ! Huống hồ tôi còn là con người, hơn nữa lại là phụ nữ đấy nhé! Có những niềm vui thích này cũng là bình thường thôi""
Điều tôi nói đều là thật. Vốn dĩ nó nên là bản năng trong người tôi, trong mỗi suy nghĩ tôi nhưng giờ lại phải làm thành cái cớ viện trợ cho sự độc ác mình đã tạo ra trong mắt anh.
"Với lại anh xem, làm một người phụ nữ độc ác cũng rất cực khổ nha! Tôi bây giờ cũng nên phải rửa tay gác kiếm, quy ẩn giang hồ, làm lại bản thân, cố gắng trở thành một người phụ nữ tốt. Như vậy sau này mới có thể tìm được người đàn ông khác có thể yêu tôi chứ.!"
Tôi vô tư nói ra lời thật lòng trong suy nghĩ của mình, nhắm mắt lại để cho nước từ vòi phun phủ lên mặt mình, mát rượi, cảm giác thực yên lành khi đứng cạnh anh như bây giờ.
Tôi cũng không dám cam đoan sau này mình có thể yêu được người đàn ông khác hay không, liệu có thể gặp ai đó yêu mình hay không?
Nhưng ít nhất lời này cũng là con đường tôi tự mở ra cho mình.
Tôi đã nghĩ thông, cuộc sống phải nên đi về phía trước. Tình yêu đầu đời của tôi chính là anh, sâu đậm, khó quên, có lẽ cả đời sẽ không thể quên, nhưng thời gian vô tình, rồi mọi thứ sẽ lãng quên theo thời gian.
KSau ngày hôm nay, tôi sẽ dời khỏi cuộc sống của anh, sống cuộc sống của mình, không liên quan gì tới anh, tới nhà họ Lâm, đi làm, sống cuộc sống bình thường và biết đâu sẽ tìm được tình yêu đích thực của mình thì sao?
Nghĩ tới đây, tôi khẽ cong khoé miệng, nở nụ cười mãn nguyện.
"..." Trong lòng Mộ Thiếu Quân rất khó chịu khi nghe thấy cô nói rằng sau này sẽ cùng một người đàn ông khác yêu đương, ở chung một chỗ.
Bàn tay anh bất giác nắm chặt lại, một mồi lửa tức giận nhen nhóm trong lòng không thể dập tắt.
Nhìn thấy người con gái đang nhắm mắt đứng bên cạnh, nở một nụ cười hài lòng như vậy dưới ánh mặt trời, để mặc những hạt nước tuôn vào mặt.
Cô không có trang điểm nhưng làn da đặc biệt trắng, dưới sự kết hợp của ánh sáng và nước khiến cô vô cùng nổi bật, xinh đẹp và cuốn hút nhưng dễ vỡ.
Trong trái tim anh lúc ấy tựa như có chiếc lông vũ nhẹ nhàng ma sát khiến tâm anh ngứa ngáy, run rẩy, trái tim khẽ chệch một nhịp.
Bỗng nhiên anh cảm thấy cô rất khác, một cảm giác bất an mơ hồ hiện lên trong lòng.
Có chút sợ hãi, anh có cảm giác sau ngày hôm nay nếu không giữ cô lại cô sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời anh.
Nhưng anh không cho phép thứ cảm giác xa lạ này chi phối anh, Hoa nhi của anh đã tỉnh lại, bây giờ anh chỉ cần và có Hoa nhi thôi. Người phụ nữ này tâm kế sâu xa, đúng ra anh không nên tiếp xúc gần mới phải.
Sau ngày hôm nay nếu đôi bên đã đồng ý ly hôn, cắt đứt mọi ràng buộc thì anh càng phải cảm thấy vui mừng, nếu cô còn tâm tư xấu xa khác thì cũng đừng trách anh thủ đoạn độc ác, không có tính người.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Hối Hận Khi Yêu Anh
- Chương 6: Sống chung (2)